Chương 41: Đánh nhau

Bên này là khung cảnh hòa thuận vui vẻ, trái ngược lại bên phía Dương Ngọc lại đang tức giận đến phát điên. Hắn ngày hôm qua bị Dương Cẩm chỉnh cho thảm hại, hiện tại thế nhưng lại nghe được tin tức Lưu Triển Tu trúng cử, trong lòng tựa như đang có một ngọn núi lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.

Tháng trước, bụng Dương Ngọc ngày càng lớn, rốt cuộc không thể che giấu được nữa, hai nhà liền vội vàng thành thân. Quan lão nhị vốn vẫn luôn rất thích Dương Ngọc, nhưng hắn cũng biết điều kiện của chính mình, cho nên việc Dương Cẩm tác động cũng là thành toàn cho hắn. Hắn vừa bước vào cửa nhà, trong tay đang ôm theo quả dại vừa hái được ở trên núi, thật cẩn thận đưa đến trước mặt Dương Ngọc: "Ngọc ca nhi, ngươi không phải rất thích ăn loại trái cây này hay sao? Ta từ sáng sớm đã lên núi hái về, ngươi nhanh ăn đi."

Dương Ngọc đã hoài thai, chỉ cần hắn muốn ăn gì thì Quan lão nhị đều nơi nơi tìm kiếm mang về. Trương Nhị Mai xem ở phân lượng Dương Ngọc đang mang thai, mặc dù không hài lòng nhưng cũng không nói gì thêm.

Nhưng Dương Ngọc nhìn đống quả dại này, chỉ cảm thấy càng thêm xấu hổ. Nghĩ đến Dương Cẩm về sau sẽ đi theo Lưu Triển Tu cẩm y ngọc thực qua ngày, mà hắn lại chỉ có thể ăn này đó quả dại, trong lòng lửa giận dâng lên.

Giơ tay hất đổ đống quả dại, hắn hướng về phía Quan lão nhị hét lên: "Ai muốn ăn dã đồ vật hả? Quan lão nhị ngươi đúng là đồ vô dụng, người ta thì được ăn sơn hào hải vị, ngươi lại kêu ta ăn mấy thứ đồ không ra gì này?"

Nhìn Quan lão nhị bộ dáng lưng hùm vai gấu nào có một chút phong độ như Lưu Triển Tu, hắn lại càng hận: "Ngươi nhìn lại ngươi đi, giống như tên lưu manh đầu đường xó chợ, không có chút tiền đồ gì cả."

Trương Nhị Mai đang đứng ở bên ngoài nghe lén, thấy Dương Ngọc sỉ nhục Quan lão nhị như vậy, đương nhiên là nhịn không được, liền vọt vào trong mỉa mai: "Ngươi thứ đồ chết tiệt, nhi tử của ta thì làm sao, ngươi thật sự cho rằng mình là thiên tiên hả, ai mà không biết tâm tư của ngươi, ngươi chẳng phải là nhìn trúng Lưu cử nhân, thấy Dương Cẩm về sau sống so với ngươi tốt hơn liền ghen tị. Nhưng ta nói cho ngươi biết, lúc trước ngươi làm ra chuyện xấu hổ kia, nhà ta nguyện ý cưới ngươi, đó là nhờ tổ tiên ngươi tích phước tám đời, bằng không dựa vào tâm địa rắn rết của ngươi thì cứ chờ vào từ đường đi."

Dương Ngọc bị Trương Nhị Mai nói khiến cho sắc mặt xanh mét: "Ngươi cái lão yêu bà, ta liều mạng với ngươi." nói xong liền xông tới đánh nhau với Trương Nhị Mai.

"Lão nhị, ngươi đứa con không có lương tâm, ngươi muốn để cho hắn đánh chết A phụ hay sao."



Quan lão nhị nghe vậy vội tiến lên muốn ngăn cản.

"Lão yêu bà, ta hôm nay mà không bóp chết ngươi, ta sẽ không mang họ Dương nữa...."

Dương Ngọc hai mắt đỏ ửng, trạng thái điên cuồng, Trương Nhị Mai bị hắn bóp cổ đến mắt trợn trắng. Quan lão nhị vừa thấy không tốt, liền mạnh mẽ đem Dương Ngọc kéo ra, vô ý khiến Dương Ngọc ngã lên mặt đất.

"A, bụng của ta, đau quá...." Dương Ngọc ngồi dưới đất ôm bụng mồ hôi chảy ròng ròng.

Trương Nhị Mai vừa mới thoát khỏi ma chưởng của hắn, liền há to miệng thở dốc mấy hơi, phẫn hận hướng tới chỗ Dương Ngọc, bang một cái tát lên mặt hắn: "Tiểu tiện nhân, ngươi dám bóp cổ ta."

Một cái tát nhanh chuẩn tàn nhẫn, Quan lão nhị chưa kịp ngăn cản, trên mặt Dương Ngọc đã hiện năm vệt ngón tay đỏ chói.

Dương Ngọc bị ăn đánh, nếu là ngày thường, hắn đã nhảy dựng lên cùng Trương Nhị Mai ngươi sống ta chết, hiện tại thế nhưng lại ngồi im dưới đát, Trương Nhị Mai cảm thấy không thích hợp, nhìn bộ dáng Dương Ngọc không giống như là giả vờ, nghĩ trong bụng hắn dù sao cũng là tôn tử của Quan gia, vội nói với Quan lão nhị: "Mau đi thỉnh Cẩm ca nhi tới một chuyến, bộ dáng Dương Ngọc không thích hợp."

Quan lão nhị vừa nghe, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, này vẫn là đứa bé đầu tiên của chính mình, hắn vẫn thực sự rất chờ mong, vội vã chạy đi.