Chương 1: Kiếp trước

Hắn xuyên tới nơi đây đã được năm ngày rồi, vừa tỉnh dậy đã phát hiện ra mình bị nhốt trong 1 chiếc cũi chật hẹp cùng với 3 nữ nhân khác.

Các nàng trên mặt đều một vẻ chết lặng, tóc xõa xuống che khuất khuôn mặt khiến cho người khác cảm giác tro tàn nguội lạnh càng khiến hắn hoảng loạn hơn. Một người trong số đó có vẻ đang khó chịu, cứ liên tục xoay người , mặc dù nàng ta đã cố không làm ra tiếng động gì nhưng giữa không khí âm trầm này lại phá lệ vang dội.

Giơ tay lên bóp bóp trán, cảm xúc rối như tơ vò theo thời gian tĩnh lặng trong cũi chung khiến hắn dần bình tĩnh lại để có đủ thời gian hồi tưởng những việc vừa xảy ra.

Hắn vốn nguyên bản tên là Tịch Vân, người S thành ,năm nay vừa đúng 30 tuổi, là cái nam nhân 3 tốt của xã hội, chỉ duy nhất một điều hắn cho là không tốt chính là việc hắn làm gay kín suốt 30 năm cuộc đời đó của mình.

Tịch Vân phát hiện bản thân là gay khá sớm, nếu phải kể đến thì hắn nghĩ có khi là từ lúc hắn học tiểu học, hâm mộ các bạn gái được mặc những trang phục hoa hoa phấn phấn thực dễ thương, ôm những búp bê xinh xắn, các nàng dường như đã có được vẻ đẹp của cả thế giới bao bọc vậy. Nhưng hắn biết hắn như vậy là không bình thường, mặc dù lúc đó hắn còn rất nhỏ, hắn không ngu ngốc hỏi người lớn rốt cuộc hắn không bình thường ở đâu mà chỉ ngậm ngùi chôn giấu tận sâu trong trái tim mình.

Bí mật như một thứ ung thư, ăn mòn từng tế bào của hắn rồi cả những thứ xung quanh, càng lớn lên hắn càng phát hiện ra bản thân càng trở nên biếи ŧɦái. Thời đại càng phát triển, mặc dù gay vẫn phải hứng chịu đủ loại kỳ thị nhưng cũng không phải là việc không thể tha thứ như trước đây nữa, nhưng hắn biết hắn không chỉ là gay, mà còn là một thuần 0.

Thế giới LGBT chia đồng chí thành công và thụ, nhưng không phải ai cũng có thuộc tính thuần công hay thuần thụ, hoocmon của nam nhân khiến họ trở nên kích động và có tính xâm lược, đặc biệt là với bạn đời của mình, việc phân chia công thụ trên thực tế rất mơ hồ hay ít nhất đó là những gì hắn biết được. Nhưng hắn lại không chỉ là thuần thụ, hắn còn đặc biệt là một cái dâʍ đãиɠ thuần thụ.

Hắn vốn học ngành biên kịch, nếu có người hỏi tại sao hắn lại chọn ngành này thì phải kế đến trí tưởng tượng siêu đẳng của hắn. Tịch Vân nhớ lại, vào những năm cao trung , khi mà những thằng bạn trong lớp truyền tay nhau ảnh nóng của các nữ diễn viên AV nhật bản, hắn lại chỉ lo nhìn ngắm các đàn anh đang tập thể dục dưới sân trường nóng bỏng.

Thân thể rắn chắc tràn ngập thanh xuân đó khiến cậu dạo rực toàn thân, hắn yêu những đường cong cơ bắp của họ, yêu những giọt mồ hôi đầy hương vị nam tính của họ, lần đầu hắn mông xuân, chính là được họ luôn phiên chơi lỗ hậu của hắn đến ướŧ áŧ đầm đìa.

Tịch Vân sống một cuộc sống đói khát chỉ có thể thỏa mãn bản thân bằng trí tưởng tượng của mình, có những đêm hắn giật mình tỉnh lại vì các giấc mộng xuân quá chân thật, khiến hắn liên tục cao trào không ngừng lại được, hậu huyệt ngày đêm ướŧ áŧ khiến hắn cảm thấy bản thân thật bẩn thỉu không dám nhìn người.

Cũng vào thời điểm đó, cậu quen biết Quý Thành An.

Quý Thành An là con trai thứ của gia đình hàng xóm nhà hắn, lớn hơn hắn 2 tuổi. Năm hắn học năm cuối cao trung, anh đã là sinh viên tại B thị. Quý Thành An là gay, anh cũng giống hắn, cũng khép kín trái tim mình không dám cho ai nhìn thấy, Tịch Vân và Quý Thành An sống cách nhau 1 dãy nhà, nhớ trước đây khi anh chưa đi B thị thì mỗi ngày đếu gặp nhau đến mấy lần.

Hai người đều nhận ra đối phương là gay như một loại bản năng, lại e ngại không dám đối mặt, sợ một khi mình nói ra bí mật của bản thân liền sẽ như nước tràn bờ đê không thể cứu vãn, hắn và anh tránh mặt nhau, lại không nhịn được tìm kiếm bóng dàng nhau như thể chiếc phao cứu mạng, khiến bản thân không còn cảm thấy cô độc trong cuộc đời lạc lõng nãy thêm nữa.

Nhưng rồi Quý Thành An lên đại học, anh trúng tuyển vào một ngôi trường danh tiếng tại B thị, là niềm tự hào của Quý gia, tất cả không có gì thay đổi cho đến khi anh học năm thứ 3 đại học.

Đó là một ngày hè nóng bức, Quý Thành An tay xách một túi hành lý nhỏ về quê thăm cha mẹ, nhưng anh đã có điều gì đó khác lạ, hắn có thể cảm nhận được điều đó.

Dưới khuôn mặt thanh tú thư sinh đó giờ nhiều hơn một vẻ quyến rũ phong tao bí ẩn, khiến cho người khác phải suy nghĩ miên man, vóc dáng anh thẳng tắp cấm dục lại như một chiếc hộp pandora bí ẩn khiến cho người khác ham muốn mở ra khám phá. Anh cũng không còn lảng tránh ánh mắt cậu nữa, thậm chí còn ra bắt truyện với hắn.

"Tiểu Vân, nghe nói năm nay em thi đại học, chọn trường nào vậy?"

Quý Thành An hỏi một câu bâng quơ, trong ánh mắt anh đầy hạnh phúc và xuân ý.

Tịch Vân nuốt nuốt nước miếng mấy lần mới khô khan trả lời:

"Là học viện XX, nhưng cũng chưa biết được kết quả" Hắn ngượng ngùng.

"Không tồi nha, học viện XX chẳng phải là một trường nghệ thuật khá có danh tiếng sao? Ắt hẳn là người đẹp như mây, Tiểu Vân sắp có phúc hưởng rồi đây" Quý Thành An cười ha hả.

Nghe anh nói thế hắn càng trở nên ngượng ngùng không biết dấu mặt vào đâu, trong lòng không khỏi cảm khái, một Quý Thành An trầm lặng trước kia, từ sau khi lên B thị học liền như trở thành một con người khác, anh trở nên sáng sủa hơn.... có khí chất hơn. Thực sự như người ta vẫn nói, khi lên đại học tất cả đều đổi thay? Nhưng sau đó, cậu biết được không phải vì đại học đổi thay anh, mà là thứ khác.

Mùa hè năm đó, một người đồng học của anh cũng cũng theo anh về quê nhà, hắn tên Triệu Xuyên Viên, là đàn anh cùng khóa của Quý Thành An.

Triệu Xuyên Viên lớn hơn Quý Thành An một khóa nhưng hắn học sớm nên tính ra còn trẻ hơn cả Tịch Vân hắn, trưởng lại cao lại soái, đuôi mắt khóe miệng luôn có chút lộ ra vẻ tà mị nguy hiểm vừa đúng là loại hình chuẩn công mà Tịch Vân thích nhất.

Triệu Xuyên Viên không ở nhà Quý Thành An, gia cảnh hắn có vẻ rất khá giả nên hắn đã tự mình thuê một căn biệt thự trên núi để nghỉ ngơi. Quý Thành An mặc dù là về quê nhà thăm lão phụ lão mẫu nhưng thật ra cũng không ở lại nhà bao lâu, thời gian chủ yếu đều bôi Triệu Xuyên Viên đi đây đó ngắm cảnh, thậm chí có hôm còn ngủ lại biệt thự của Triệu Xuyên Viên tới mấy ngày không về.

Kết quả thi đại học của Tịch Vân cũng nhanh chóng được chuyển tới, hắn vậy mà trúng tuyển lại còn là được thứ hạng khá cao. Tịch Vân trái tim như muốn nhảy ra ngoài, hò reo cho tất cả mọi người cùng biết, nhưng lạ thay hắn lại mãnh liệt nhất là muốn cho Quý Thành An và Triệu Xuyên Viên biết trước nhất. Chiều hôm đó, hắn từ chối ở nhà ăn mừng, lấy chiếc xe đạp cũ kỹ của mình chạy thẳng tới biệt thự của Triệu Xuyên Viên.

Quý Thành An cũng từng dắt hắn đến đây mấy lần, chủ yếu là vào buổi sáng nên hắn cũng khá quen biết tình huống trong này, tùy tiện dựng xe trước cổng biệt thự, hắn mở điện thoại lên gọi anh bận nhưng không thấy bắt máy.

Vốn tưởng có lẽ Quý Thành An và Triệu Xuyên Viên có lẽ đã ra ngoài, nhưng ngay trong lúc hắn định nhấc xe bỏ đi thì chợt có tiếng đổ vỡ trong biệt thự vọng ra, rất nhỏ, nhưng khuôn viên biệt thự độc lập lúc tối muộn như vậy thì hắn có thể nghe thấy được khá rõ ràng.

Tịch Vân càng cảm thấy lo lắng, lỡ như có kẻ đột nhập vào thì thực nguy hiểm nên càng vội vã gọi cho Quý Thành An hơn, may mắn lần này hắn không gọi không công, cuối cùng Quý Thành an cũng bắt máy.