Chương 17: Mộ An Giang

Cổng bắc sau một đêm cứu vãn cũng không tránh khỏi thiệt hại nặng nề, may mắn thay vốn không phải địa điểm người dân tập trung cao nên mọi người cũng nhanh chóng thu thập được.

Lúc này, mấy đại gia tộc đang họp bàn lại với nhau, chỉ còn hơn một canh giờ nữa, thử luyện bí cảnh sẽ mở ra, các anh tài lớp tiếp theo lúc này cần nhất chính là gia tộc phủng hậu, nếu không hậu hoạn không lường.

Một lão giả trong đám người gia tộc bước ra, thân mình đĩnh đạc như tùng thụ trong gió, hắn nhìn quanh một lượt mấy đại gia tộc xong thì hít một hơi. Âm thanh hùng hậu phát ra tứ phương, truyền rõ vào tai từng người.

" Các vị đạo hữu, hiện nay chúng ta đều đang kẹt ở đây, thay vì chỉ bàn bạc xuông còn không bằng lập tức di chuyển, nói không chừng dù muộn hơn dự kiến một chút nhưng vẫn đủ để tới nơi trước khi có tình huống xấu xảy ra"

" Lại nói thêm, vừa đúng lúc Mộ gia ta có mang theo một đại phi hành thuyền lớn, vừa đủ cho trăm người cùng di chuyển, đáng tiếc lại cần một lượng lớn nguyên lực thúc đẩy mới có thể vận hành, không biết có vị đạo hữu nào sẵn lòng tương trợ, phi thuyền Mộ gia luôn đón chào"

Người nói ra chính là Mộ Viễn Hằng, lão nguyên bản là một vị trưởng lão chức vụ không nhỏ trong Mộ gia, xét về bối phận, một trong các thiếu niên tu luyện của Mộ gia lần này, Mộ An Giang, còn phải cung kính gọi hắn một tiếng thúc.

Nói về phi hành khí này của Mộ gia, không phải không có người không chút động tâm nhưng trong cái lợi này cũng ẩn chứa cái hại. Lợi là cổng bắc bị tàn phá nhưng dây xích nối liền với mặt đất may mắn không tổn hao, có phi thuyền không chỉ có thể nương theo tàn tích nhanh chóng dời khỏi khu vực bị từ trường tác động, nếu thuận lợi còn có thể nhanh chóng tới được bí cảnh thử luyện đúng lúc mở ra. Nhưng cái hại cũng là ở đó, mục đích của đám đại gia tộc chính là bọc hậu cho các tiểu bối vừa bước ra, nếu nguyên lực phải trợ giúp Mộ gia điều khiển phi thuyền quá lớn, sẽ khiến cho bọn họ mất đi lợi thế để ứng phó với các thế lực thù địch khác, chỉ sợ kẻ có tâm sẽ diệt cỏ diệt tận gốc, chẳng những không bảo vệ được hậu bối trong nhà mà còn mất cả tính mạng.

Sau một hồi suy xét, có người lập tức hướng các cổng khác của Thiên Tu trấn dời đi, nhưng cũng không ít gia tộc hoặc đại môn phái mang theo không ít nhân thủ nguyện ý gia nhập Mộ gia phi hành thuyền.

Bên trong bí cảnh lúc này, tất cả các luyện khí tu giả đều đang tức tốc chạy tới trân pháp truyền tống của bí cảnh, hiện tại không phải là thời điểm tốt để thu thập thêm tài bảo nữa, nếu còn chậm trễ chỉ sợ sẽ phải kẹt lại nơi này tới lần thử luyện tiếp theo.

Mộ An Giang không hổ là thể tu nổi trội trong đám đồng bạn, một thân nguyên khí dao động quanh thân như một chiếc khiên vô hình đánh bật tất cả vật cản trên đường của hắn, bên cạnh cũng không đơn độc mà là vài thiếu niên trẻ tuổi khác, hiển nhiên là đã cùng nhau lập thành đoàn thể trong bí cảnh lần này.

" Mộ huynh, hiện tại chúng ta đã tiến tới phụ cần truyền tống trận rồi, cũng không nhất thiết phải vội vàng, không bằng dừng lại một chút để mọi người nghỉ ngơi"

Một nữ tu giả không nhịn được nói với Mộ An Giang, kể từ lúc bọn họ quyết định trở về truyền tống trận tới bây giờ nghỉ ngơi thì ít mà di chuyển thì nhiều, bản thân nàng đã mấy ngày chưa được ăn uống tắm rửa tử tế nên càng cảm thấy bất mãn với quyết định của Mộ An Giang.

Đôi mắt anh khí của Mộ An Giang chớp cũng không chớp một cái, hắn lạnh lạnh nói với đám người phía sau.

" Ai muốn nghỉ có thể tự mình dừng lại, ta không quản các ngươi"

Dứt lời liền đề khí dưới chân muốn bứt phá đi tiếp, nữ tu giả nọ nghe vậy thì trừng bóng dáng Mộ An Giang, cắn cắn môi nhỏ rồi kéo vài đồng bạn cùng nàng dừng lại nghỉ ngơi, nàng ta cũng không ngốc, lúc này đang là thời điểm tất cả mọi người cùng tiến về một phương, vừa có khả năng kinh động tới các loại kỳ yêu quái thú trong bí cảnh vừa có khả năng đυ.ng mặt một số kẻ thù ngay lúc này nên không ai muốn phải tách ra cả.

Chính là nàng không trụ được a, từ địa điểm này tới truyền tống trận cũng chỉ còn chừng một nén nhang, nếu căn giờ khéo léo có khi vừa đủ để nàng nghỉ ngơi thoải mái vừa đúng lúc tới nơi khi truyền tống trận kích hoạt.

Một đồng bạn của nàng dù mệt mỏi nhưng cũng không dám dừng bước, nay bị nàng kéo lại thì dù không nóng vội cũng không nỡ bỏ nàng lại một mình bèn lên tiếng khuyên bảo.

" Ta nghĩ Mộ đạo huynh cũng có phần quá vội vàng, nhưng suy cho cùng đi chung với nhau vẫn tốt hơn cả, ngươi cố gắng một chút được không?"

Nữ tu giả kia thấy chỉ có 2 người chịu dừng lại cùng nàng thì có chút tức tối, này cái tên Mộ An Giang không biết thương hương tiếc ngọc, uổng phí hắn sinh ra được lớp da hảo xem như vậy, vốn nàng cũng là châm anh thế nữ đại gia tộc, còn muốn sau khi cùng hắn trải qua sinh tử liền thuận lý thành chương kết lấy một đoạn tình cảm ngọt ngào.

" Hừ, các người muốn đi thì cứ đi đi, ta chịu đủ rồi, chúng ta chỉ ngồi đây nghỉ ngơi một chút rồi lại lập tức lên đường đi ngay chứ nào có yêu cầu gì quá đáng?"

Hai người dừng lại với nàng nghĩ cũng phải, bèn dọn dẹp đại một chỗ ngồi xuống điều tức, không ngờ tới, lần dừng lại này với họ lại là lần cuối cùng.

Phía trước, Mộ An Giang một đường tiến tới, vượt qua không biết bao nhiêu thiếu niên tu giả, cũng không ngờ vẫn còn đông người sống sót đến như vậy. Sau lưng hắn, thiếu niên trạc tuổi một bộ nhàn tản, cưỡi trên lưng một con tuyết lang đang đuổi theo.

" Mộ huynh, hình như đoàn thể chúng ta lại thiếu mất 2 người nữa rồi"

Mộ An Giang liếc mắt, người đang cưỡi tuyết lang chạy bên cạnh hắn là Tiêu Tử Lan, một tên hoa hoa công tử nam nữ không kị, cũng là số ít người có năng lực ngang ngửa hắn trong bí cảnh thử luyện lần này.

" Thấy luyến tiếc ngươi có thể quay lại với bọn họ"

Mộ An Giang nhạt nhẽo lên tiếng, trái ngược lại là Tiêu Tử Lan mở hắc chiết phiến che miệng cười ha hả đáp lại.

" Mỹ nhân tuy đáng tiếc, nhưng là ta tiếc cái mạng của mình hơn. Đám ngốc nghếch đó vậy mà chỉ vì một chút vất cả lại không chịu nổi muốn làm mồi ngon cho kẻ khác thì ta nào dám ngăn trở đây?"

Dưới thân, bạch lang như cảm nhận được tâm tình không tồi của chủ nhân, uông uông lên hai tiếng hưởng ứng càng khiến Tiêu Tử Lan khoái chí. Lần này cả hắn và Mộ An Giang thu hoạch không tồi, tìm được một cái động phủ của cao thủ trúc cơ thượng cổ khiến bọn hắn ngộ đạo không ít, những kẻ còn lại đi theo bọn hắn lại chỉ được húp chút nước canh vậy mà còn ngu xuẩn tưởng là mình chiếm được đại tiện nghi khiến hắn trong lòng cười muốn thắt ruột.

" Thật đáng tiếc, không có Kim Tinh thảo"

Tiêu Tử Lan than nhẹ, tuy không nhìn thấy nét mặt Mộ An Giang nhưng hắn cũng biết rõ tâm tình người này không tốt chút nào, dù có thu hoạch được bao nhiêu mà không lấy được Kim Tinh thảo để cứu " người đó" thì chuyến đi này với Mộ An Giang cũng không ý nghĩa gì.