Chương 43

Từ Phương Phương từ sớm tâm đã không còn tại Bạch Thượng Nham bên người, vốn nàng còn định bày ra một bộ đại đệ tử trầm ổn nhưng suy cho cùng vẫn là cái tiểu cô nương, rất nhanh đã bị đủ các loại phi kiếm treo trên tường câu đi mất.

" Tịch Vân Tịch Vân, ngươi nhìn xem chiếc phi kiếm kia trông thực đẹp mắt ô ~"

Cũng đang bị kỳ trân dị bảo trong tiệm kí©h thí©ɧ đến hận không thể mọc thêm mấy con mắt Tịch Vân bị thanh âm kích động của nàng kéo lại sự chú ý. Chỉ thấy giữa bức tường đang triển lãm một loạt các loại phi kiếm tạo hình xinh đẹp, mắt Từ Phương Phương liền dán chặt vào một thanh xích diễm phi kiếm rực rỡ.

" Phụng Chi Hoa"

Tịch Vân nhìn khung treo phi kiếm, tên khắc trên đó cũng thực danh sứng với vật, rực rỡ như một đóa hoa lửa lại không mất đi vẻ mềm mại yêu kiều, hắn bèn lật lại tấm thẻ nọ nhìn giá cả.

Từ Phương Phương "...."

Tịch Vân "...."

Ôi chao ôi! Suýt nữa chói mù mắt hắn rồi. Tịch Vân mặc dù có trăm lần hò hét trong đầu nhưng mặt ngoài vẫn như cũ thối thối, bình tĩnh đặt lại tấm thẻ về chỗ cũ rồi quay lại với Từ Phương Phương nói

"Thanh phi kiếm này không tồi, đáng tiếc lại quá mức phô trương, thực không thích hợp với chúng ta"

Từ Phương Phương một bên cũng rất phối hợp

"Quả thực, đáng tiếc cho một thanh phi kiếm như vậy, tạo hình có chút dung tục"

Hai người nhìn nhau một cái, ngầm hiểu ý rồi cùng nhau rời đi ( chết cười hai bé này :))))

Tịch Vân tính ra, so với một thanh phi kiếm thì hắn lại thích các loại thuyền phi hành hơn, nói thực tuy rằng phi kiếm trông thực oách nhưng đối với một tu luyện giả gà mờ như hắn thì vật nọ có vẻ không được an toàn lắm, tưởng tượng trong lòng một chút, bản thân đứng trên lưỡi kiếm bé cỡ lòng bàn chân, lao vun vυ"t trên không... Hắn liền mao cốt tủng thiên, thực nguy hiểm a.

Ngó quanh cửa hàng một chút hắn liền vừa đúng dừng lại tại một bục gỗ cao cỡ nửa thân người, bên trên đặt một quyển trục lớn cỡ chiếc gối đầu, đặc biệt bắt mắt.

Vốn giữa một nơi tràn đầy kỳ vật thì quyển trục nọ cũng không thực nổi bật đến vậy, nhưng đối với một người tới từ dị thế như Tịch Vân thì lại phá lệ quen thuộc, hắn sờ quyển trục một chút, chất liệu tựa như được làm từ trúc nên có phần thanh lãnh, toàn thân quyển trục được sơn đen ẩn ẩn hoa văn màu nâu đỏ lúc ẩn lúc hiện dưới ánh sáng nhưng lại nhuốm mùi cũ kỹ không nói thành lời.

Càng nhìn hắn càng cảm thấy mình thật sâu bị thu hút bèn cẩn thận dùng cả hai tay nhấc quyển trục lên. Vật này được buộc lại đơn giản bằng một sợi dây đỏ được thắt kết đới phức tạp ở đầu nút giống như đồng tâm kết hắn từng nhìn thấy dưới quê nhưng dường như cũng không giống lắm, hình như có phần đơn giản hơn? Tịch Vân vẫn là không nhịn được tháo đầu nối quyển trục mở ra xem thử.

Lão bản vốn đang cùng Bạch Thượng Nham một hồi giới thiệu đủ loại phi hành khí, một bên không quên ba hoa về quán của lão chợt cứng lại, đôi mắt vốn có chút gian xảo giờ chợt đen kịt một mảng như thể có hai lỗ hổng lớn thay thế mắt lão.

Bạch Thượng Nham thấy vậy liền lập tức đề phòng, dưới tay áo từ lúc nào đã xuất hiện vài lá phù, một chân lùi ra sau lúc nào cũng sẵn sàng có thể bảo hộ nhóm người Tịch Vân, Từ Phương Phương dời khỏi.

Lão bản nọ sau khi biến đổi quỷ dị thì không khí trong quán cũng biến đổi theo, chỉ nghe " Rầm" một tiếng, đại môn trước quán đóng sầm lại, liên tiếp sau đó là một loạt âm thanh đóng cửa nặng nề từ bốn phương tám hướng đổ tới dồn dập đến chói tai.

Từ Phương Phương vừa nhận thấy tình thế không ổn liền nhanh nhẹn muốn hội họp với sư phụ. Nàng nhìn Tịch Vân đầy lo lắng.

Bản thân Tịch Vân lúc này như đang rơi vào một không gian cách biệt, trước mắt hàng ngàn ký tự trong quyển trục như thể vật sống đang không ngừng tiếp cận hắn. Mỗi ký tự chạm vào trán cậu liền tan ra như bọt nước lăn tăn thấm vào cơ thể Tịch Vân.

Tịch Vân cũng như si như say, trong đầu cậu dần hình thành một bộ công pháp kỳ lạ, vốn Tịch Vân vừa tu luyện lại vừa phải tiếp tục học chữ, muốn triệt để thấu hiểu một bộ công pháp phổ thông cũng là sức của chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng làm được, nhưng hắn hiện tại liền cảm thấy bộ công pháp này thực dễ dàng, giống như đã từng đọc qua cả ngàn lần.

Phi hành khí lão bản lúc này vẫn giữ nguyên vẻ kinh dị của lão. Bạch Thượng Nham mặc dù lo lắng cho Tịch Vân nhưng cũng không cách nào phân tâm, huống chi hắn nhận ra dường như Tịch Vân không phải gặp nguy hiểm mà là cơ duyên tới.

"..." Bạch Thượng Nham tay kết ấn, trong lòng có một suy đoán lớn mật.

Thủ ấn trong tay vừa dứt, một sợi hồn lực của Bạch Thượng Nham như sợi tơ trải rộng trong bán kính trăm bước, hắn nheo mắt thầm nghĩ "Quả nhiên".

Ngay lúc lão bản biến hóa, hắn thoạt nhìn tưởng rằng lão bản là một ma tu hoặc là một ma vật nào đó đang chiếm xác người, nhưng tinh tế đánh giá lại thì thấy trong phút chốc khi gã biến hóa thì lại hiện ra một vẻ cứng nhắc kì dị.

Phi hành khí lão bản vốn không phải người, mà là một khôi lỗi. Bạch Thượng Nham tu hành suốt 200 năm có hơn cũng chưa từng nhìn thấy khôi lỗi nào tinh tế như vậy, đến cả gã là cao thủ kim đan cũng không thể nhận ra thân phận thật sự của lão.

"Haaaa..."

Tịch Vân than nhẹ một tiếng, đôi mắt vốn mê mang giờ lại trở nên thấu triệt trở lại. Cậu ngẩng đầu lên vốn muốn hỏi một chút thì mới phát hiện tình hình trong quán không ổn.

Phi hành khí lão bản lúc này như thể ma sơ valak nhìn cậu chằm chằm, khiến Tịch Vân toàn thân nổi đầy da gà, may mắn bên cạnh vẫn có Từ Phương Phương và Bạch Thượng Nham vẫn đứng trước mặt cậu thủ hộ.

"Sư phụ, có truyện gì vậy?"

Tịch Vân yếu ớt lên tiếng, phá vỡ bầu không khí quỷ dị.

Vừa hết câu thì thấy phi hành khí lão bản răng rắc trở lại bình thường, đôi mắt trống rỗng của lão như có cơ quan kỳ lạ nào đó dần trở lại dáng vẻ meo meo gian xảo, rồi lại hiền hòa như ông lão nhà bên, cuối cùng hóa thành màu xanh lục lạnh lẽo không có con ngươi.

"Lão gia trên trời có linh, cuối cùng ông trời không tuyệt đường người, vẫn còn có hậu nhân trở về kế thừa ngài".

Tịch Vân "..." có vẻ hắn vừa mở bàn tay vàng trong truyền thuyết.

Từ Phương Phương "..????"

Bạch Thượng Nham nghe vậy thì cũng không hề lơi lỏng cảnh giác, có vẻ như truyện này sẽ khá rắc rối ảnh hưởng tới kế hoạch của gã. Gã âm thầm quan sát vẻ mặt Tịch Vân, mặc dù thấy cậu cũng mơ màng có vẻ không biết gì, nhưng hiển nhiên cậu vừa mở ra truyền thừa huyết mạch, vậy tiếp theo giá trị của cậu thay đổi như thế nào, gã phải đánh giá lại một lần nữa.