Chương 16: Nhũ hương

Editor: Minh Nguyệt Mạn

Lâm Phàm đang định phản bác, một thiếu niên từ phía xa chạy tới, sốt ruột nói - “Lâm Vũ, a sao nhà mày cùng a sao Triệu gia đánh nhau rồi, mau trở về.”

Lâm Vũ vừa nghe thấy hai sao sao đánh nhau, tức khắc hoảng sợ, vì thế không quay đầu lại mà chạy theo thiếu niên.

“Thẩm sao, thẩm sao không đi xem một chút sao?” - Lâm Phàm thấy thẩm sao Lâm gia cũng có vẻ khá tò mò, vì thế nhắc nhở.

Thẩm sao Lâm gia có chút do dự, để Phàm ca nhi ở nhà một mình thật sự là có chút không yên tâm, chỉ sợ mấy hán tử trong thôn lại tới quấy rầy Phàm ca nhi.

“Thẩm sao, hiện tại là ban ngày ban mặt.” - Lâm Phàm nhìn thẩm sao, liền đoán ra ông đang nghĩ gì, vì thế có chút bất đắc dĩ giải thích.

Thẩm sao Lâm gia suy đi tính lại, huống chi trước đó cũng đã không có việc gì, mới yên tâm lau tay rồi chạy đi.

Nhà tranh của Lâm Phàm cách xa vị trí trung tâm trong thôn, thuộc về khu vực chân núi, ngày thường cũng không có mấy người qua lại, lấy nước gì đó cũng rất bất tiện.

Cậu đứng trước dòng suối nhỏ ngắm nghía thân thể, bề ngoài tương đối thanh tú, tuổi tác nhiều nhất chỉ có mười lăm là cùng, cậu không nghĩ ra nổi, rốt cuộc là cái tên hỗn đản nào lạt thủ tồi hoa*, nếu như để cậu biết đó là ai nhất định sẽ đánh hắn một phen ra trò.

*Lạt thủ tồi hoa: Không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp. Ý anh nhà chúng ta là chỉ người khiến ảnh mang bầu là ai đó.

Bất quá cũng may mắn là cậu có thai, mới tránh được cuộc hôn nhân kia, bằng không để cậu sống chúng với một người đàn ông xa lạ cả đời, tình cảnh kia nghĩ cậu cũng không dám nghĩ nữa.

Kiếp trước Lâm Phàm cơ hồ đều luôn đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, cũng không nghĩ tới kết hôn, kiếp này cái gì cũng không cần làm đã có hài tử, làm cậu cảm thấy vô cùng vui mừng, duy nhất không hài lòng chính là thân thể này quá yếu đuối thiếu chất, cũng không biết hài tử trong bụng có thể thuận lợi sinh ra hay không.

Lâm Phàm chậm rãi đi vào phòng bếp, phát hiện trừ một cái bếp và lu nước ra thì chẳng còn gì nữa.

Nhìn thoáng quanước trong lu, liền hiểu ra ngay, đại khái là thẩm sao nghĩ cậu đang là dựng phu, nên trực tiếp lấy đầy nước đỏ vào lu.

“Aizz……” - Lâm Phàm trực tiếp ngồi xuống bên cạnh luy nước, nhịn không được thở dài.

Đây cũng không phải thế giới cậu buộc phải sử dụng dị năng để sinh tồn, chẳng qua với thân phận dựng phu trước mắt, tạm thời không thể tập võ. Nếu dị năng hệ thủy cũng xuyên cùng đến, việc lên núi cơ hồ không cần lo lắng, dã thú gì đó toàn bộ đều vào miệng cậu rồi.

Nghĩ đến thịt, bụng cậu không nhịn được mà - “Ọc ọc……” Kêu lên.

Lâm Phàm đứng lên, mở nắp nồi, thấy trên đó có hai cái bánh màn thầu thô ráp còn nóng, cụ thể là cái gì cậu cũng không rõ ràng lắm. Cậu cầm một cái lên cắn một miếng, trong phút chốc mùi lúa mạch tràn ngập toàn bộ khoang miệng, làm cậu ăn đến ngon miệng.

Ăn xong có chút khát nước, Lâm Phàm cầm lấy cái muỗng, tính múc ít nước trong lu để uống, không may dưới đất có nước, giày cỏ bị trơn trượt, khiến cậu vấp ngã, đầu hướng về phía lu nước.

Cho dù Lâm Phàm có đại bản lĩnh cũng không có khả năng lập tức xoay chuyển càn khôn, chỉ có thể chờ bị lu nước đổ lên người, nhưng nghênh đón cậu lại không phải cảm giác ướt như chuột lột.

Lâm Phàm thực kinh ngạc, vội vàng mở mắt, lại bởi vì có chút khẩn trương mà nhắm lại - “Đây là nơi nào?”

Bốn phía trắng xoá, mà rõ ràng chỉ có một cây non ngay bên cạnh cậu, đại khái chỉ cao hơn cậu có chút xíu, lại chỉ có một chiếc lá, trên chiếc lá non mịn, chậm rãi chảy xuống một giọt nước.

Lâm Phàm môi khô ráo, trực tiếp mở miệng, hứng lấy giọt nước kia uống lấy.

Vị ngọt nhàn nhạt, thậm chí còn có nhũ hương, đây là cái gì? Một suy đoán lớn mật xuất hiện trong đầu Lâm Phàm, chẳng lẽ dị năng hệ thủy của cậu đã tiên hóa biến dị rồi sao?