Chương 19: Ca nhi bị cô lập

Editor: Minh Nguyệt Mạn

“Phàm ca nhi, A Dịch cam bái hạ phong*.” - Lâm Dịch hai tay đan nhau thành quyền tỏ vẻ xin lỗi, vẻ mặt khôi phục đứng đắn ban đầu.

*Cam bái hạ phong: Tâm phục khẩu phục, tình nguyện bái ohục, chịu thua.

Lâm Phàm cũng không có truy cứu nữa, chỉ hỏi lại lần nữa - “Thúc xác định thân thể cháu khỏe mạnh sao?” - Chẳng lẽ là do nhũ tuyền, đến cậu cũng cảm thấy đi lại cũng trở nên có lực hơn, thậm chí tinh thần cũng rất thoải mái.

“Thúc dám lấy danh dự ra bảo đảm, thân thể của cháu vô cùng tốt.” - Cho dù có chút gầy ốm, nhưng trạng thái tinh thần này căn bản không giống như là một ca nhi vừa mới bị hưu.

Anh rất tò mò, Phàm ca nhi đã trải qua sự việc như vậy vẫn có thể sống thoải mái đến vậy, có thể thấy được ca nhi này tâm thái rất không tồi, thậm chí có thể nói không giống người bình thường.

Thẩm sao Lâm gia nghe bọn họ đối thoại có chút không thể hiểu được, bất quá biết Phàm ca nhi hiện tại rất khỏe mạnh, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm.

“Đệ đi nhanh đi, đừng ảnh hưởng tới thanh danh của Phàm ca nhi.” - Thẩm sao Lâm gia thấy không có gì nữa, liền thúc giục em trai nhà mình mau chóng rời đi.

Lâm Dịch kêu gào - “A ca, nó là một khí phu đã từng thành thân, muốn nói thanh danh bị tổn hại, cũng nên là hán tử chưa thành thân như đệ chứ.”

Thẩm sao Lâm gia lập tức phản bác - “Đệ là hán tử, cần gì thanh danh, ca nhi người ta mới cần, mau đi đi.” - Thật là, rõ ràng chuyện chẳng có gì, ăn vạ ở sân nhà ca nhi người ta còn ra thể thống gì.

“Phàm ca nhi, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại.” - Lâm Dịch lưu luyến không rời bị thẩm sao Lâm gia đẩy đến cửa, chỉ có thể vẫy hai tay cáo biệt.

Lâm Phàm trên trán treo đầy hắc tuyến, cậu đây là đang đùa giỡn hay là bị đùa giỡn? Nếu muốn đùa giỡn cũng phải là ngược lại. Phải biết dù cho thân thể cậu là ca nhi, nhưng rõ ràng tâm vẫn là của hán tử đó.

Lâm Phàm tùy ý mặc kệ, vẫn là nghiên cứu như thế nào đi vào không gian quan trọng hơn, đáng tiếc cho dù cậu có tìm cách đập đầu thế nào cũng không có cách nào vào lại lần nữa, cuối cùng chỉ có thể suy sụp mà từ bỏ.

Thẩm sao Lâm gia cũng có cuộc sống của bản thân, không có khả năng mỗi ngày đều bồi Phàm ca nhi, xác định thân thể cậu cũng không có trở ngại gì nữa, bèn chỉ cho cậu một ít những việc cần chú ý xong liền về nhà làm việc nhà nông.

Nhìn căn nhà tranh nát tươm, còn có sân vườn bốn phía trống rỗng, Lâm Phàm nhìn lên trời thở dài một hơi thật mạnh.

Cậu mới đến nơi đây mấy ngày đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hy vọng sinh hoạt về sau sẽ yên ổn hơn, đáng tiếc rất nhiều việc trời không chiều lòng người.

Lâm Phàm tính đi tản bộ, vừa ra ngoài lại phát hiện trước cửa dựng một tấm ván gỗ, trên đó viết một ít chữ.

Chừng đó chữ Lâm Phàm cũng không phải toàn bộ đều biết đọc, phải mất khá lâu cậu mới nhận ra trên đó viết cái gì, trong phút chốc sắc mặt liền đen sì.

Người này có bệnh điên, dễ lây bệnh, vui lòng tránh tiếp cận.

Cậu cũng không biết những lời này là ai viết, lại là ai thả tin đồn mình bị điên, chỉ là cậu đắc tội không ít người, hơn nữa vì hù dọa mấy ca nhi, cậu có vài lân tỏ ra như bị điên, nói cách khác, có rất nhiều kẻ tình nghi.

Hung thủ không điều tra ra, nhưng Lâm Phàm biết phiền toái khẳng định không thể thiếu.

Ở trong thôn, luôn có người hỗ trợ nhau, hiện tại cậu là ca nhi có nhiều chuyện không tiện, tự nhiên cần ca nhi hay hán tư trong thôn ra mặt hỗ trợ, nhưng một khi truyền ra tin đồn này, chỉ sợ cậu sẽ bị hoàn toàn cô lập.

Thời cổ đại người ta đều vô cùng mê tín dị đoan, cậu vốn dĩ là khí phu, thậm chí còn mang nghiệt chủng, trong mắt rất nhiều người, chính là điều bất tường, hiện tại lại bị điên, càng thêm không có ai muốn tiếp xúc với cậu nữa đi.