Chương 24: Hung thủ tự đưa tới cửa

Editor: Minh Nguyệt Mạn

Lâm phu lang phát hiện phía sau đột nhiên có người, liền như bị đông cứng không thể di chuyển được, chỉ dám hơi quay đầu nhìn, chỉ là vừa nhìn liền tức khắc sợ tới mức như bay mất hồn.

“Trưởng…… Trưởng thôn……” - Lâm phu lang hậm hực buông tay, đứng một bên nhỏ giọng hô.

Trưởng thôn Lâm Thiết Sinh sắc mặt xanh mét, cho dù Phàm ca nhi dù có muôn vàn cái không phải, nhưng người ta hiện tại là dựng phu, Lâm phu lang lại ngày giữa ban ngày ban mặt ra tay muốn ẩu đả Phàm ca nhi, nếu hài tử trong bụng có vấn đề gì ngoài ý muốn, về sau nhà ai dám gả ca nhi đến Lâm gia thôn bọn họ nữa.

“Bà tỉnh lại ngay cho tôi!” - Trưởng thôn quát lớn.

Lâm phu lang ở trong thôn mặt cũng là thuộc loại sao sao đanh đá, cũng muốn gào lên đáp trả, nhưng vẫn có chút e ngại, cho nên không dám qua mặt trưởng thôn.

“Trưởng thôn, đây là chuyện nhà tôi.” - Lâm phu lang có chút không phục phản bác, ông không cho rằng bản thân có cái gì không đúng.

Ca nhi vốn dĩ chính là món đồ mất tiền, nuôi nó lâu như vậy lấy chút bạc có gì không ổn chứ.

“Con đã gả ra ngoài, a sao, hiện tại là độc quá.*” - Lâm Phàm lạnh lùng bổ sung.

*Độc quá: Hộ gia đình một người

Lâm phu lang hai mắt lóe sáng, muốn tiếp tục động thủ lại ngại trưởng thôn còn đang đứng, chỉ có thể phản bác - “Thì sao, cái nên hiếu kính thì một cái cũng không thể thiếu.”

Vốn thấy Phàm ca nhi trước mắt rất nghèo, để nó sinh nghiệt chủng xong lại hiếu kính, nhưng không nghĩ tới ông lại đang tự mình trải đường cho cậu.

Lâm Phàm nhấp môi không nói, giả vờ nhu nhược, mà trưởng thôn lại lạnh giọng nói - “Bà cho rằng trưởng thôn tôi đây là đồ trang trí sao?” - Lúc trước đã làm công chính, bây giờ Lâm phu lang đổi ý chính là không đem trưởng trưởng thôn như ông để vào mắt.

Lâm phu lang còn muốn nói cái gì đó, Lâm Đại Ngưu từ bên ngoài chạy tới ngăn trở - “Còn không mau trở về cho tôi, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ nữa!”

“Trưởng thôn, ông nó chỉ là một cái sao sao, đừng chấp nhặt với ông ấy.” - Lâm Đại Ngưu có chút lấy lòng trưởng trưởng thôn.

Trưởng thôn cũng không có nói gì, mà là đưa mắt nhìn về phía Lâm Phàm, người sau rất tự nhiên cúi đầu im lặng, đáng tiếc ông vẫn có thể cảm giác rõ ràng được tầm mắt thù hận cùng chán ghét của cậu.

Trưởng thôn nhẹ thở dài một hơi, một khí phu ca nhi như cậu, lại bị a sao ruột đối xử như vậy, trong lòng khó tránh khỏi không thoải mái, cũng trách không được người ta - “Được, mang ông ta trở về giáo dục lại đi, để ông ta trong khoảng thời gian này đừng tới quấy rầy Phàm ca nhi.”

Lâm phu lang dù cho không cam lòng, nhưng ngại hán tử nhà mình, cũng không có tiếp tục ở lại ăn vạ nữa.

“Phàm ca nhi, tấm ván gỗ ngoài cửa khiến thanh danh của cháu bị ảnh hưởng rất lớn, một khi biết là ai làm, quyết không khinh tha.” - Trưởng thôn tự nhiên biết Phàm ca nhi mời mình tới là có dụng ý gì.

Lâm Phàm cười trả lời - “Phàm ca nhi cảm tạ trưởng thôn.” - Cậu cũng không nghĩ sẽ giấu chuyện này với mọi người trong thôn.

Lúc này Điền ca nhi mang theo Từ ca nhi cùng với hán tử nhà hắn đến.

Từ ca nhi trên mặt xấu hổ, lắp bắp hỏi - “Phàm ca nhi, những gì cậu nói là thật sao?”

Phàm ca nhi căn bản không biết chữ, chỉ sợ còn không biết trên tấm ván gỗ viết cái gì.

Lâm Phàm cười gật đầu, nhìn về phía Điền ca nhi, mà người tới làm trò, một năm một mười nói hết ngọn nguồn sự tình với trưởng thôn, còn về nội dung trên ván gỗ vì sao bị thay đổi, Điền ca nhi tự nhiên sẽ không nhắc tới.

Trưởng thôn trực tiếp quát lớn - “Hồ nháo!”

“Trưởng thôn, những chữ này viết không quá giống nhau.” - Lâm Phàm chỉ vào tấm ván gỗ thượng nói - “Mời trưởng thôn phân biệt.”

Trưởng thôn càng xem sắc mặt càng âm trầm - “Lâm gia thôn chúng ta vậy mà lại hai ca nhi có lòng đố kị mạnh đến thế, thật là…… Thật là mất mặt!”