Chương 10

Là có liên quan đến việc xuống được tầng mấy của Cửu U ư?

Hay là vì lý do khác?

Tang Tước có nhiều thắc mắc trong lòng, nhưng cô tạm thời kiềm lại, giữ vẻ lạnh lùng, tiếp tục nhìn vào lá bùa đã cháy hơn nửa.

Minh Chương nhìn theo ánh mắt cô, chửi thầm một tiếng: "Chết tiệt! Thời gian không kịp nữa, nếu không nghĩ cách thì chúng ta đều phải chết!"

Minh Chương hít thở ồ ồ, đi qua đi lại, vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm.

"Ta mới xuống tầng một của Cửu U, nhưng không thấy hai tà ám bên ngoài, điều này chứng tỏ hai tà ám này mạnh hơn ta, có thể là ở phần sâu hơn của tầng một, hoặc không thì là tầng hai."

"Nếu là tầng hai, ta không thể đối phó được, chạm vào là chết ngay, phải sư phụ ra tay thì mới có cơ hội trấn áp. Vì vậy, bây giờ chúng ta phải tìm cách đến chỗ sư phụ của ta, từ đây đến cuối thôn, chạy nhanh thì ít nhất cần... thời gian một nén hương ngắn."

Tang Tước suy nghĩ, một nén hương có thể là năm phút, ba mươi phút, hoặc một giờ, có ba cách nói.

Minh Chương nói nén hương ngắn, có lẽ là năm phút.

Cậu thiếu niên ngẫm nghĩ, liếc vào trong nhà, tiếng khóc đã nhỏ dần, rồi quay lại nhìn Tang Tước, biết rằng cô sẽ không chủ động đưa ra vật trừ tà trên người mình.

Nhưng họ đã sắp không còn đường lui, phải trốn ngay ra ngoài.

Minh Chương xông vào buồng trong, kéo đôi vợ chồng già họ Lưu ra, hai người hoảng loạn đủ kiểu, run lẩy bẩy.

Minh Chương kiềm chế cơn giận, quát: "Tất cả bây giờ đều do các người dung túng cho Lưu Thải Phượng gây ra, nếu muốn sống, hãy theo ta chạy trốn qua cửa sổ sau."

Đôi vợ chồng già họ Lưu sợ đến nhũn chân, xụi lơ trên mặt đất, họ không hề biết một chút gì, Thải Phượng nhốt hai người già ở buồng trong, ai ngờ cô ta ở bên ngoài chọc ra họa lớn như vậy.

Bà Lưu kêu trời kêu đất: "Bây giờ ngoài kia đều là tà ám đòi mạng, chúng tôi nào dám ra ngoài."

Minh Chương nghiến răng nghiến lợi, nếu không có Tang Tước ở đây, thì cậu ta đã gϊếŧ hai thằng già độc ác này!

"Các người cũng biết, tà ám, đặc biệt là tà ám cấp thấp, gϊếŧ người đều theo quy tắc, chỉ cần không chạm vào quy tắc của chúng, sẽ có cơ hội sống sót."

"Dây treo cổ là dễ đối phó nhất, chỉ cần không muốn tự tử, không nhìn thẳng vào mặt thi thể, thì sẽ không bị tấn công. Khó nhất là tà ám không rõ tên kia, nó đã bắt đầu tạo ra sương mù, tà ám có sương mù đều không phải là loại dễ đối phó."

"Người thường đi vào sương mù thì sẽ bị lạc đường, không bao giờ ra được, nhưng tà ám lại có thể tự do qua lại trong phạm vi sương mù, mà ta, thì vẫn còn lại một lá bùa trừ tà, chỉ cần chạy nhanh, đến được chỗ sư phụ ta thì sẽ không sao."

Nhắc đến đây thì Minh Chương chỉ muốn chửi thề, nếu biết tà ám có thể vào nhà thì cậu đã không phí bùa niêm phong cửa sổ.

Tuy rằng uy lực của bùa trừ tà rất hạn chế, nhưng liều một phen thì cũng có thể thoát ra, vừa rồi cậu ta không tìm thấy ống mực với xe lừa sắt của mình, lại thấy tà ám quá hung mãnh cho nên mới phải lui về đây.

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn!