Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Cửu U, Ta Làm Vương Triều Quỷ

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Lôi đình lôi đình, sát quỷ hàng tinh... phụng Thái Thượng Lão Quân, cấp cấp như luật lệnh!"

"Sắc!"

Dứt lời, một luồng ánh sáng đỏ rực từ trung tâm đồng xu bị nguyền nháy mắt bùng nổ, gió lốc nổi lên cuồn cuộn, nháy mắt nuốt chửng hết thảy xung quanh.

Sương đen biến mất, gió lốc ngừng lại.

Bóng đen trong cánh đồng lúa mất đi mục tiêu, biến lại thành tro bụi, bay đi, hình nộm quỷ dị, lại tiếp tục lẻ loi dưới ánh trăng máu.

Sóng lúa dập dềnh, tiếng xào xạc vang lên.

Xung quanh không có một ai, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

***

Ò ó o…

Gà gáy ba lần báo sáng.

Khi tia sáng đầu tiên chiếu vào thôn Hắc Sơn, dân làng lũ lượt chạy ra khỏi nhà, thì nhìn thấy thi thể thảm khốc của vợ chồng nhà họ Lưu và Minh Chương ở bên ngoài.

Minh Chương là đồ đệ của Nghiêm Đạo Tử, mà Nghiêm Đạo Tử thì lại là một dạng giống như thần bảo hộ của thôn Hắc Sơn.

Không có Nghiêm Đạo tử thì chẳng ai để ý tới một nơi hẻo lánh như Thôn Hắc Sơn. Đến cả quan phủ cũng bỏ rơi ngôi làng này, không phái một người đến tọa trấn. Cho dù toàn bộ dân làng có chết hết trong tay tà ám, thì chắc cũng không ai hay biết.

Dân làng lập tức thông báo cho Nghiêm Đạo Tử, vốn nghĩ rằng Nghiêm Đạo Tử sẽ nổi giận, sẽ gϊếŧ người trút giận.

Không ngờ sau khi xem thi thể, thì ông ta tái mặt, giữa mày hiện lên vài phần lo lắng và sợ hãi.

"Không ngờ quỷ đồng lại đến nhanh như vậy."

Nghiêm Đạo Tử mặc áo đạo sĩ, dáng người gầy còm, để râu dê, trên người luôn mang mùi hôi thối của xác chết.

Rõ ràng ông ta biết lai lịch của quỷ đồng, và rất sợ hãi nó.

Chỉ là lúc này, tà ám mà ông ta điều khiển, thế mà lại không cảm nhận được một chút hơi thở của âm đồng, nhưng tử trạng khủng khϊếp của thi thể trước mặt, không sai đi đâu được.

"Quái lạ!"

Là ai lại có năng lực trừ khử được âm đồng mà đến cả Trấn Tà Ti cũng không xử lý được?

Nghiêm Đạo Tử nhìn thấy con dao gọt trái cây cắm trên tay phải của Minh Chương, nhướng mày, rút dao ra xem xét.

Chuôi dao bằng gỗ, lưỡi dao sáng loáng, có thể soi gương, sắc bén, không phải là đồ sắt, mà là một loại chất liệu ông chưa từng thấy.

Đêm qua, chắc chắn ở đây còn có người khác!

"Đêm qua, các ngươi có thấy Minh Chương đi cùng ai không?"

Nghiêm Đạo Tử hỏi dân làng, tất cả đều lắc đầu, do ảnh hưởng của tà ám, mà đêm qua họ chỉ nghe thấy một ít giọng nói, không có nhìn thấy người.

"Chẳng lẽ là... nàng ta lại xuất hiện?"

Nghiêm Đạo Tử nghĩ đến điều gì, ánh mắt lóe lên, liền dặn dò dân làng.

"Từ hôm nay, cẩn thận tuần tra trong và ngoài làng, hễ phát hiện bất kỳ người lạ nào, lập tức báo cáo."

Nghiêm Đạo Tử cất con dao gọt trái cây rồi rời đi, không nhận ra bên trong đám dân làng, có một người cau chặt mày lại, vẻ mặt không đúng.
« Chương TrướcChương Tiếp »