Chương 16

"Tang Tước, cảm ơn em đã hợp tác, cũng xin em nén đau buồn, chúng tôi nhất định sẽ bắt được kẻ gϊếŧ bạn em, nhanh chóng tìm ra cha của bạn ấy. Vụ này chưa chắc là do cha bạn ấy làm, em cũng đừng vội kết luận, mọi thứ đều cần bằng chứng."

Tang Tước không nói gì, nắm chặt tay, không phải tên cầm thú đó thì còn ai vào đây?

"Vả lại, chúng tôi sẽ kiểm tra kỹ điện thoại của Tần Lộ, tin nhắn em nói chắc chắn sẽ có lời giải thích khoa học, em chớ tin vào những thứ mê tín dị đoan."

Tang Tước gật đầu, những tin nhắn Tần Lộ gửi cho cô trên điện thoại đều biến mất, cảnh sát nói điện thoại của Tần Lộ đã hỏng từ ngày cô ấy chết, không thể gửi tin nhắn.

Còn cả nhóm chat "kể tiếp chuyện xưa", đều không để lại bất kỳ dấu vết gì.

"Cảnh sát Ngải, còn vụ xe taxi, cũng làm phiền các anh chị nhất định phải điều tra rõ ràng."

Tang Tước rất quan tâm đến vụ này, lúc đó cô lo lắng đi tìm Tần Lộ, vốn định gặp Tần Lộ xong mới báo cảnh sát về vụ taxi và nhóm "kể tiếp chuyện xưa", không ngờ sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, trì hoãn đến bây giờ.

Ngải Tĩnh gật đầu: "Chúng tôi sẽ điều tra, có tin tức sẽ thông báo cho giáo viên chủ nhiệm của em. Trước khi khai giảng, em cố gắng đừng đi lung tung, nếu có tiến triển mới, chúng tôi sẽ mời em đến hỗ trợ điều tra, về nhà rồi thì tốt nhất là em cũng nên kể lại chuyện hôm nay cho mẹ nghe."

"Vâng ạ!"

Ngải Tĩnh nhìn theo Tang Tước lên xe taxi rời đi, nụ cười dần tắt, lông mày cau lại.

Về chiếc taxi mà Tang Tước nói, quả thực có tồn tại, đêm qua đã rời khỏi thành phố, hành tung của tài xế và một vụ mất tích nữ sinh gần đây có điểm giao nhau, họ đang nỗ lực truy tìm.

Nhưng, vụ án chưa từng được thông báo ra bên ngoài, sao cô bé này lại biết?

*

Chiếc taxi bon bon trên đường, Tang Tước thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể về nhà.

Chuyện của Tần Lộ khiến lòng cô rất đau, nhưng bây giờ cô chỉ có thể chờ cảnh sát bắt được hung thủ.

Sau đó, cô sẽ ra tiền lo liệu hậu sự cho Tần Lộ, đây là việc duy nhất mà cô có thể làm cho bạn mình.

Tang Tước cố gắng khiến cho đầu óc trống rỗng bớt, cô ngả người ra ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đợi về đến nhà, ăn uống no đủ rồi ngủ một giấc, cô mới có sức để nghĩ về tất cả những chuyện kỳ lạ xảy ra đêm qua, kiểm tra cuốn sổ và túi tiền lấy được từ chỗ Minh Chương.

Lần niệm chú thứ hai khiến cô như bị rút hết toàn bộ tinh thần và sức lực, hết sức mệt mỏi, ghi bản tường trình xong thì cô ăn liền một lúc ba suất cơm hộp, uống thêm rất nhiều cà phê thì mới có thể trụ được.

Ánh hoàng hôn dần biến mất sau dãy núi xa, màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Gió lạnh từng đợt thổi hắt vào người, Tang Tước chà xát cánh tay, chợt nhận ra có điều gì đó không đúng. Ngọn gió này, không phải được thổi từ ngoài vào, mà là bên trong xe, từ bên cạnh cô thổi qua.

Tang Tước giật mình, ngồi thẳng lại, quay đầu nhìn.

Chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi, đầu bị mất một nửa, gương mặt máu me, trên người là bộ tây trang, cũng dính đầy máu, tay ôm một cặp tài liệu rách nát, ngồi ngay bên cạnh cô.

Cảm giác rét buốt từ sống lưng, xông thẳng lêи đỉиɦ đầu khiến cho toàn thân Tang Tước như tê dại.

Nhận thấy ánh mắt kinh hãi của Tang Tước, người đàn ông máu me chầm chậm quay đầu, đồng thời cất lên chất giọng khàn khàn khiến người nghe rợn tóc gáy.