Chương 17

"Mày… có thể thấy…"

Tang Tước ngừng thở, lập tức nhìn xuyên qua người đàn ông, nhìn ra cửa sổ bên kia.

"Đáng tiếc, quán lẩu cay không mở cửa, thôi vậy."

Tang Tước lẩm bẩm một câu, sau đó ngả đầu vào ghế, quay sang bên kia giả vờ ngắm cảnh bên ngoài.

Người đàn ông chầm chậm tiến lại gần, gương mặt biến dạng vì bị đè ép gần như chạm vào mặt Tang Tước, mùi máu tanh nồng nặc khiến bàn tay cô ở trong túi nắm chặt lại.

Cô cố gắng giữ vẻ mặt nhẹ nhàng, nhìn qua gương chiếu hậu phía trước, thấy hàng ghế sau chỉ có mình cô.

Tang Tước cảm giác cổ họng thắt lại, cố ép mình từ từ ngân nga một đoạn nhạc pop.

Bịch!

Bộ óc của người đàn ông mặc vest rơi xuống đùi Tang Tước.

! ! !

Chiếc quần thể thao mùa hè có chất vải rất mỏng nhẹ, Tang Tước thậm chí có thể cảm nhận được sự ướŧ áŧ và nhầy nhụa, cùng với cảm giác bộ óc kia đang nhẹ nhàng co rút.

Xì xào ~ xì xào ~

"Mày... có thể nhìn thấy..."

"... ... ... ... ..."

May thay, đường phố ở thị trấn nhỏ không xa lắm, ngân nga xong một bài thì xe taxi đã dừng trước cổng khu chung cư của Tang Tước.

Tang Tước ‘thản nhiên’ móc ra chiếc điện thoại đã vỡ màn hình, quét mã thanh toán cho tài xế, sau đó bước xuống xe, khóe mắt nhìn thấy xe taxi rời đi, người đàn ông mặc vest không đi theo.

Lúc này, trái tim Tang Tước mới đập điên cuồng, hô hấp dần trở nên dồn dập.

Cô cầm điện thoại định gọi cảnh sát, nhưng chợt dừng lại, cảnh sát Ngải vừa mới dặn cô không nên tin vào mấy thứ mê tín dị đoan, giờ chẳng lẽ cô lại báo cảnh sát, nói mình lại gặp phải thứ không sạch sẽ sao?

Từ khi rời khỏi nhà Tần Lộ, Tang Tước đã biết thế giới của mình cũng có tà ma, chỉ là không nhiều như thế giới kia, nhưng trong vòng một ngày ngắn ngủi, cô đã gặp hai lần.

Là vì trước đây cô không nhìn thấy, bây giờ có thể nhìn thấy sao?

Cô rất nghi ngờ, nếu vừa rồi cô bị người đàn ông mặc vest phát hiện rằng cô có thể nhìn thấy hắn, liệu hắn có lập tức lấy mạng cô không?

Quan trọng là, hiện tại cô không có biện pháp nào để đối phó tà ám, đồng xu bị nguyền đã mất rồi!

Tang Tước đứng trước cổng khu chung cư, lần nữa nhìn lên bầu trời, mây đen che khuất mặt trăng, thị trấn nhỏ dưới chân núi như bị phủ lên một bức màn u ám, ẩm ướt, tràn ngập mùi mục nát, suy tàn.

Giữa con phố đông người qua kẻ lại, luôn có những bóng đen mờ ảo thoáng qua.

Trái tim Tang Tước thít chặt, cô cúi đầu bước nhanh về nhà.

Chỉ trong một đêm, thị trấn nhỏ yên bình trong mắt cô đã không còn yên bình, dưới màn đêm tĩnh lặng, không biết có bao nhiêu tà ám cô chưa từng thấy ẩn nấp.

Nếu cô có được bùa trừ tà như của Minh Chương thì tốt biết mấy, ít nhất có thể bảo đảm an toàn cho mẹ.

Còn cả sư phụ cậu ta, có phải là sẽ có biện pháp lợi hại hơn chăng?

Mẹ cô đi lại khó khăn, nhà Tang Tước ở tầng trệt, cô trực tiếp vào nhà từ cửa sau vườn, trong nhà chỉ bật đèn ngủ, tỏa ra một mảng sáng vàng nhạt.

Thay giày xong, Tang Tước sợ trên người có thứ không sạch sẽ, bèn cởϊ áσ khoác và quần dài ra ném vào một chậu hoa trống, chuẩn bị lát nữa sẽ đốt sạch, kể cả túi tiền và sách của Minh Chương cũng tạm thời ném ra ngoài.

Mặc đồ ngủ vào, Tang Tước đến phòng làm việc và phòng ngủ chính nhưng không thấy mẹ.Mở cửa phòng ngủ của mình, Tang Tước thấy mẹ đang ngồi trên xe lăn trước bàn học của cô, quay lưng về phía cửa, lật xem bài tập hè mới tinh trên bàn.

Tang Tước thở phào, căng thẳng cả ngày cũng được giải tỏa.

Bất kể ngoài kia xảy ra chuyện gì, chỉ cần về nhà thấy mẹ, dường như mọi thứ đều có thể chữa lành.

Tang Tước bước vào phòng, lúc này cô chỉ muốn lao vào lòng mẹ, ngửi mùi hương khiến mình yên tâm trên người mẹ.

"Mẹ. . . . . ."

[Bíp —— Xác nhận thành công, xin mời mở cửa!]

"Tiểu Tước, con về rồi sao, mẹ mua cho con món óc heo nướng con thích nhất, ra ăn đi."

(Óc heo nướng: là một món ăn Trung Quốc phổ biến, đặc biệt ở Tứ Xuyên và Trùng Khánh, thường được chế biến bằng cách nướng não heo cùng với các loại gia vị như ớt, tiêu, tỏi, và dầu mè, rồi nướng lên cho đến khi thơm lừng. Món ăn này có vị béo ngậy và thường được ăn kèm với các loại rau sống hoặc bánh mì.)

Giọng của khóa cửa thông minh và giọng của mẹ vang lên từ cửa chính, Tang Tước như bị sét đánh, đứng ngây ra tại chỗ.

Người mẹ trước mặt, tóc dài xõa xuống, cơ thể không động đậy, một cái đầu đang từ từ quay lại.

"Mày... có thể nhìn thấy... tao..."