Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Dị Giới: Thành Thú Cưng Đệ Nhất

Chương 10: Ăn thức ăn như con người

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thức ăn yêu thích của cô chính là chất dinh dưỡng nằm sâu dưới lòng đất, nhưng đó chỉ là khi cô ở hình dạng Hoa Linh Lan, từ sau khi tiếp nhận truyền thừa của con người, cô biết được các món ăn của họ thật sự rất ngon, ví dụ nhà gà rán, phở bò, bún riêu cua, bánh canh cá lóc, còn cả bánh bao, bánh chưng, bánh ngải, bánh cống, bánh chín tầng mây…

Nhưng món ăn trước mặt cô là thứ quỷ gì đây, tròn tròn nhỏ nhỏ có màu nâu đen, mùi khá hắc.

Trong truyền thừa của con người cũng có loại thức ăn này, nó dùng cho một loài vật được nuôi trong chuồng, với mục đích gϊếŧ thịt – đó là heo.

Heo là một loài động vật, cô là thực vật, tuy cô ăn tạp, nhưng cô không muốn ăn thức ăn của heo.

Nguyệt Anh mếu mó nhìn về phía anh chủ, trước mặt hắn ta có mấy đĩa thức ăn rất thơm ngon, có thịt gà, cá và cả cơm trắng. Cô muốn những món ăn đó.

Thấy vẻ mặt cùng ánh mắt khác lạ của Nguyệt Anh đang hướng về đĩa thức ăn của mình, Nghiêm Trạch bật cười, nói: “Đây là thức ăn của con người, em không ăn được đâu, mau ăn thức ăn của em đi.”

Nguyệt Anh nghe không hiểu, cô cũng chẳng muốn hiểu, chỉ muốn được ăn thức ăn của hắn.

Nguyệt Anh dùng đôi mắt đáng thương nhìn anh chủ.

Nghiêm Trạch như thể bị đánh trúng điểm manh, rất muốn vứt hết quy tắc nuôi thú cưng đáp ứng mọi yêu cầu của em nó, đáng tiếc vì sức khỏe của thú cưng, hắn phải từ chối.

Nghiêm Trạch quyết tâm không để ý đến Nguyệt Anh, cúi đầu ăn cơm.

Thấy hành động kia của anh chủ, Nguyệt Anh hiểu, bán manh thất bại, tỏ ra đáng thương thất bại, vậy phải dùng cách nào để được ăn đây.

Lần nữa phải nhờ cậy đến truyền thừa của loài người Trái Đất, rất nhanh Nguyệt Anh tìm thấy cách để có được thứ mình muốn theo cách của con người, đó là giận dỗi.

Cô nhảy xuống ghế, chạy tới góc tường ngồi xổm vẽ vòng tròn ở đó, còn cố gắn ‘hức hức’ vài tiếng nghe thật đáng thương.

Một loạt động tác vừa rồi của cô khiến Nghiêm Trạch hoảng hốt, hắn vội vàng chạy tới bên cạnh cô, muốn ôm cô lên, nhưng bị Nguyệt Anh đẩy ra, còn hơi dỗi quay lưng lại với hắn.

Nghiêm Trạch gấp gáp, hắn chưa bao giờ nuôi thú cưng, nên không biết vào những lúc như thế này nên làm gì.

Sau một hồi long đong lo lắng, hắn nhớ tới dịch vụ online, liền truy cập Vinbook, một trang mạng chuyên hỏi đáp về chủ đề thú cưng rất lớn của Đế Quốc Vạn Xuân.

NT: [Thú cưng không muốn ăn thức ăn của động vật thì phải làm sao? Online chờ gấp!]

Rất nhanh bên dưới bài đăng đã có câu trả lời.

Oa Oa Dễ Thương: [Trước tiên phiền NT cung cấp giống loài thú cưng đang nuôi đã.]

NT: [Thú Homo.]

Nghiêm Trạch tính nhắn thêm là Homo biến dị nhưng lại nghĩ biến dị vẻ ngoài, nhưng cấu tạo bên trong và cả thói quen có lẽ cũng giống nhau, nên không cần phải nói quá rõ ràng.

Cô Út: [Nếu là thú Homo thì NT nên cho nó ăn thức ăn con người nhé.]

Oa Oa Dễ Thương: [Đồng ý với Cô Út, thú Homo có vóc dáng gần giống với con người, cho nên thói quen ăn uống của nó cũng vậy, NT nên cho nó ăn những món mà mình cũng sẽ ăn, đặc biện cần phải quan sát để tìm ra khẩu vị của nó.]

Nhận được câu trả lời từ cộng đồng mạng, Nghiêm Trạch thở phào, chọc vào tấm lưng nhỏ đang hờn dỗi kia nói: “Quay lại bàn ăn đi, anh cho em ăn đồ của anh.”

Nguyệt Anh vẫn không thèm nhìn hắn.

Nghiêm Trạch chỉ đành đi tới bàn cơm, lấy một phần gà rán đưa qua.

Mùi thơm lập tức thu hút Nguyệt Anh, cô quay qua nhìn hắn, khi thấy miếng thịt gà vàng óng trên tay anh chủ, cô vội vàng lao lên cướp lấy, ánh mắt to tròn nhìn chăm chú anh chủ, muốn xem thử biểu cảm của hắn.

Khi thấy anh chủ cười, Nguyệt Anh liền yên tâm ăn món ăn của mình.

Nghiêm Trạch bưng đĩa thức ăn dành cho thú cưng xuống đổ vào sọt rác, sau đó đẩy một phần thức ăn giống mình qua vị trí của thú cưng.

Nguyệt Anh hiểu ý của anh chủ, vui vẻ nhảy chân sáo chạy tới trèo lên ghế, bắt đầu dùng bữa.

...

Tốc độ ra chương phụ thuộc rất lớn vào lượt theo dõi, yêu thích của các bạn, mong các bạn ấn theo dõi nếu thích tác phẩm này nhé!
« Chương TrướcChương Tiếp »