Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Dị Giới: Thành Thú Cưng Đệ Nhất

Chương 11: Anh chủ ôm cô như đứa trẻ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghiêm Trạch nhìn dáng vẻ ăn uống thô lỗ của thú cưng; dùng hai chi trước cầm nắm thức ăn nhét vào miệng, nhai nhồm nhoàm, dầu mỡ dính quanh miệng của thú cưng làm hắn khó chịu.

Vối là một người bị ám ảnh bởi chứng sạch sẽ, Nghiêm Trạch sao có thể chịu được cách ăn thô bỉ kia của thú cưng nhà mình. Hắn đứng lên đi vào phòng tắm, nhúng ướt khăn mặt đi ra ngoài.

Dù bận ăn uống nhưng Nguyệt Anh vẫn rất để ý đến hành động của anh chủ, thấy hắn đứng lên ngay lúc đang ăn đi vào nhà vệ sinh, cô khá lo lắng, đưa đôi mắt hiếu kỳ nhìn theo.

Khi thấy hắn đi ra, trên tay mang theo một tấm vải màu trắng tiến lại chỗ mình, Nguyệt Anh chớp mắt nhìn hắn.

Hắn kéo ghế, ngồi xuống ôm cô đặt lên đùi mình, cầm lấy hai cánh tay đang ôm thịt gà của cô, ngăn lại không cho cô ăn, còn đoạt mất cánh gà cô đang ăn dở ném lên đĩa.

Nguyệt Anh đang ăn ngon thì bị cắt ngang, cô tức giận muốn đánh hắn.

Hắn nói gì đó, sau đó khăn ướt nhẹ nhàng lau lên mặt cô, xóa sạch các vết bẩn bên trên, còn lấy luôn hai phần thịt gà trên tay cô, lau bằng sạch.

Nguyệt Anh đoán hắn không muốn mình ăn nữa, nhưng cô vẫn còn đói.

Thôi nể mặt anh chủ đẹp trai, cô không giận, chỉ hơi buồn cúi mặt xuống không nhìn các món ăn trên bàn, như vậy sẽ không thèm.

Đột nhiên có một muỗng thức ăn được đưa tới miệng cô.

“Há miệng ra nào!”

Cô nhìn lên, thấy anh chủ đang cười với cô, ánh mắt kia thật là đẹp.

Cô nhìn muỗng thức ăn trước môi mình, ấp úng hỏi: “Anh muốn em ăn tiếp sao?”

Khi cô mở miệng chiếc muỗng chứa thức ăn kia đã đưa vào trong, muỗng ăn cơm của anh chủ khá lớn, nên hắn phải dùng phần đuôi để lấy thức ăn cho cô.

Nguyệt Anh ngậm thức ăn trong miệng, cuối cùng đã hiểu hành động vừa rồi của anh chủ, không phải là cấm cô ăn nhiều mà là chê cô ăn uống mất lịch sự.

Nguyệt Anh chỉ biết cười ngại ngùng với anh chủ, trong lòng thầm nói với bản thân mình: Tương lai nhất định phải học cách ăn uống của con người, ăn sao cho đẹp để anh chủ không chê bai mình nữa.



Ăn cơm xong, Nghiêm Trạch mang Nguyệt Anh vào phòng ngủ của hắn.

“Tạm thời em ngủ cùng anh nhé, chờ…” Hắn đang tính nói chờ hắn dọn phòng nhỏ kế bên sẽ cho cô ngủ riêng, nhưng nhớ tới bầu không khí nơi này không tốt, sớm muộn gì cũng phải chuyển đi nên không nói nữa.

Hắn ôm cô tới bên giường tính đặt cô xuống thì nhìn thấy áo khoác ngoài của cô dính chút lông động vật ở bệnh viện thú ý, chứng bệnh ưa sạch sẽ quá mức của hắn nổi lên, hắn không muốn Nguyệt Anh mang theo lông của loài thú khác lăn lộn trên giường của hắn.

Hắn vuốt tóc cô nói: “Chúng ta đi tắm trước đã.”

Nói rồi hắn ôm cô vào phòng tắm.

Nguyệt Anh vẫn không hiểu hắn muốn làm gì, cho tới khi hắn đặt cô xuống vươn tay muốn cởi chiếc áo che trên cơ thể cô ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »