Chương 2: Vật nhỏ kỳ lạ

Nghiêm Trạch năm nay 25 tuổi, sau vài năm đi làm culi cho người khác, hắn quyết định mở công ty riêng, vừa mới lập nghiệp nên kinh tế còn eo hẹp, với cái tính thích ở nhà riêng, sau khi đưa vốn vào công ty, số dư còn lại hắn dồn vào mua một căn nhà.Bất chấp vị trí ngôi nhà mới gần rừng đa sắc, hắn vẫn bỏ ra hơn 1 tỷ tậu về một căn nhà riêng.

Lúc gặp mua giới để hỏi về nhà ở, bọn họ có nói qua với hắn, rất hiếm người mua nhà ở gần rừng đa sắc, bởi nơi ấy rất dễ phá nát tâm trạng chủ nhà do mùi hương tỏa ra từ những cái cây đa màu ở trong rừng.

Nghiêm Trạch không tin, nhất quyết mua, ban đầu mới tới thấy cũng ổn, nhưng lâu dần hắn bắt đầu khó chịu, chưa kể công việc kinh doanh ngày càng khó khăn, khiến cho tâm trạng của hắn ngày càng tệ.

Đến hôm nay sau 1 tháng, ý định bán nhà đã xuất hiện, nhưng ngặt nổi, giá mua vào và bán ra của các căn nhà nơi này chênh lệch rất lớn.

Mua vào 1 tỷ, bán ra chỉ có thể thu về nhiều nhất 400 triệu, cực kỳ lỗ.

Nghiêm Trạch chán nản không muốn vào nhà, đứng ngơ ngẩn nhìn khu rừng đa sắc, trong đầu không ngừng nghĩ 101 cách để hủy diệt nó, đáng tiếc rừng đa sắc có tác dụng phòng chống sạt lở và thay đổi khí hậu, nên dù mùi có kinh thì chính phủ cũng không cho phép phá hủy chúng.

Nghiêm Trạch nhìn một mảng màu sắc xinh đẹp, thở dài. Đột nhiên hắn thấy có tia sáng lóe lên phía trong rừng.

Tò mò Nghiêm Trạch bèn đi vào, theo tới chỗ có tia sáng phát ra, hắn phát hiện có một sinh vật kỳ lạ đang cuộn tròn nhắm chặt mắt, sinh vật này khá ít lông, chỉ mọc một chút trên đầu, màu đen rất đẹp, làn da của nó rất trắng.

Nhìn giống chủng thú cưng Homo, nhưng có vẻ tinh xảo hơn, tay và chân không có màng, cơ thể cũng không có lông nhung trắng muốt như những con thường thấy.

Nghiêm Trạch hơi suy tư, ngồi xổm xuống.

Thông tin về thú Homo khá phổ biến, chúng là chủng thú nuôi hiền lành, sẽ không tấn công con người, chỉ biết co mình lại khi gặp phải người lạ. Vì thế Nghiêm Trạch không ngần ngại vươn tay chạm vào cơ thể của con vật nhỏ.

Trơn, mượt và mềm mại.

“Hức hức.”

Hắn nghe thấy tiếng khóc của con vật nhỏ, bèn vuốt nhẹ bộ lông màu đen của nó ra.

Lông đen dài, rất mượt, vừa chạm liền thích, đây chắc là thú cưng Homo cao cấp.

“Hức hức.”

Hắn nhìn thấy khuôn mặt của con vật nhỏ, đỏ ửng, hai mắt ngập nước, màu mắt đen như bầu trời đêm xinh đẹp, đặc biệt là đôi môi nhỏ kia, chúm chím hết sức đáng yêu.

Nghiêm Trạch ngây người, hắn chưa từng thấy qua loài vật nào xinh đẹp như vậy.

“Nhóc không sao chứ?”

“Hức hức.”

Con vật nhỏ khóc nấc lên, có vẻ bị đau ở đâu đó.

Nghiêm Trạch vội vàng bế nó lên, con vật nhỏ thẹn thùng co chặt người, cơ thể mát lạnh dựa sát vào lòng hắn.

Hắn vuốt bộ lông của vật nhỏ, dỗ dành: “Ngoan đừng khóc, anh sẽ đưa em tới bệnh viện thú ý, đừng sợ.”

Nói rồi Nghiêm Trạch ôm vật nhỏ đi nhanh ra khỏi rừng.

Trong khi đó Hoa Linh Lan vẫn đang ngây ngốc nhìn người trước mặt, hắn giống cô là con người, nhưng thân thể lại cao to như người khổng lồ, cô nằm trong lòng hắn chẳng khác gì đứa nhỏ hai ba tuổi được cha mẹ bế bồng.

Cô chớp mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai của người lạ.

Hắn có mái tóc màu bạc, nước da trắng, đôi mắt xám rất đẹp, đặc biệt nhiệt độ trên người cực kỳ nóng, cô vốn đang lạnh dựa vào liền thấy ấm áp, chỉ là dựa càng lâu càng khó chịu.

Ban đầu khi người này đến gần cô sợ quá mà khóc nấc lên, nhưng khi hắn chạm tay vào cô liền cảm nhận được thiện ý từ hắn, vì vậy mới cho hắn ôm mình lên, để hắn đưa cô đi.

Cô nhìn khẩu hình miệng của hắn, rất muốn biết hắn đang nói gì, đáng tiếc cô không hiểu, chỉ đành dựa sát vào dùng năng lực cảm nhận thiện ác mà ỷ lại vào người này.

Điều làm cô khó chịu hơn là người này có vẻ không thấy ngại khi nhìn cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô, còn cô thì rất ngại.

Trong những năm tháng sống trong rừng dưới hình dạng Hoa Linh Lan, cô từng hấp thụ chất dinh dưỡng của một con người, và biết được những đặc tính của loài này, con gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt người khác bất kể giới tính nào đều sẽ ngại ngùng, người khác nhìn kẻ đối diện tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cũng sẽ ngại, cho nên Hoa Linh Lan biết ngại, cố gắng co người che đi những phần cơ thể nhạy cảm của mình.