Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Dị Giới: Thành Thú Cưng Đệ Nhất

Chương 3: Thú cưng Homo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chủng thú cưng Homo là một loài vật khá thông minh, Nghiêm Trạch từng nghe qua lũ này biết ngại, hiếm khi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ gặp người lạ, chỉ có thể để trần trước mặt chủ nhân.

Nghiêm Trạch dựa theo hiểu biết của mình về loài thú này, đưa ra phán đoán vật nhỏ đang ngại ngùng, hắn không vội vàng đi tới bệnh viện thú y ngay mà quay trở về, lấy một chiếc áo phông tròng vào người cô.

Có đồ che đậy cơ thể Hoa Linh Lan bắt đầu thoải mái hơn, lúc được đặt vào xe hơi cô tò mò nhìn thế giới bên ngoài.

Đường xá nơi đây rất rộng, xe cộ qua lại như nước, nhà cao tầng mọc lên khắp nơi, rất giống hình ảnh cô nhận được khi ăn cơ thể con người đó, nhưng có vẻ nơi này phát triển hơn.

Chiếc xe hơi mà cô đang ngồi, cũng rộng rãi và hiện đại hơn rất nhiều.

Ngắm nhìn đường phố xong, cô len lén quan sát người đàn ông đã cứu mình, không biết anh ta mang cô đi đâu, nhưng ở với một người thiện ý Hoa Linh Lan rất yên tâm.

Cô nghiêng đầu ngắm nhìn hắn,lần nữa cảm thán: Sao người này lại cao và to thế nhỉ, chân và tay cũng lớn nữa, chỉ với một tay thôi hắn đã có thể xách cô lên như xách một con gà. Ở Trái Đất con người trưởng thành chỉ có thể cao bằng mình hoặc cao hơn một chút, nhưng ở nơi đây thì to gấp ba gấp tư, đặc biệt còn rất đẹp trai.

Hai mắt Hoa Linh Lan chớp chớp, nhan sắc này thật sự rất đẹp, còn đẹp hơn trong truyền thừa mà cô nhận được từ ký ức của con người kia.

Thấy cô cứ nhìn mình, Nghiêm Trạch quay qua hỏi: “Sao vậy, thấy anh rất lạ mặt đúng không?”

Thú Homo rất đề phòng người lạ, nhưng cực kỳ thân thiết với chủ nhân của mình, Nghiêm Trạch nhìn vật nhỏ, nghĩ thầm, có lẽ nó cũng đang đề phòng hắn.

Đột nhiên hai mắt Hoa Linh Lan chớp chớp, khuôn mặt cô vốn rất đầy đặn, hai má hồng hào, đôi mắt to tròn giờ đây cứ chú mục nhìn hắn càng trông rất đáng yêu, tựa như một con búp bê Phương Đông xinh đẹp.

Nghiêm Trạch nhìn cô đến mức suýt chút nữa thì vượt đèn đỏ, may mà dừng lại kịp.

Sợ bản thân sẽ gây ra tai nạn, hắn nâng tay lên, vỗ nhẹ lên má cô: “Ngoan đừng nhìn như thế.”

Rồi còn đẩy mặt cô nhìn thẳng về phía trước.

Đột nhiên cô thoát khỏi bàn tay to lớn của hắn, nở nụ cười với hắn, lộ ra hàm răng trắng toát cùng đôi môi xinh xắn, đã thế khi cô cười hai má còn ẩn hiện lúm đồng tiền nhỏ, nhìn rất đáng yêu.

Trái tim thẳng nam của Nghiêm Trạch suýt chút nữa thì ngừng đập vì sự đáng yêu này của cô.

“Không ngờ Homo thú lại có chủng đáng yêu như vậy, không biết mày là thú cưng của ai, đánh mất một con vật nhỏ đáng yêu như này chắc chủ nhân của mày đang rất buồn.”

Hoa Linh Lan không hiểu hắn đang nói gì, cô chỉ mỉm cười, cố gắng đem sự thân thiện đến với hắn, thông qua nụ cười, nói cho hắn biết, cô thích hắn biết bao.
« Chương TrướcChương Tiếp »