Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Qua Dị Giới: Thành Thú Cưng Đệ Nhất

Chương 4: Ác ý

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người thanh niên đưa cô vào một cửa hàng, bên trong có rất nhiều loài động vật kỳ lạ, hồi còn sinh sống trong rừng sâu ngoài nhưng vị hàng xóm thực vật ra, Hoa Linh Lan còn biết rất nhiều động vật, nhưng do ngôn ngữ khác nhau nên hai bên không thể giao lưu.

Điều khiến Hoa Linh Lan buồn khi nhìn thấy những con vật nơi này chính là hình thể của chúng, có hai kiểu kích thước cơ bản, một bằng cô hai là lớn hơn, không có con nào nhỏ hơn.

Theo truyền thừa của con người mà cô hấp thụ, thì bọn họ là giống loài không phải lớn nhất nhưng tuyệt đối không nhỏ bé, thậm chí nhiều loài động vật trong rừng khi nhìn thấy họ đều phải bỏ chạy, nhưng vì sao sau khi cô biến thành người, những truyền thừa nhận được kia đều không đúng.

Cô nghiêng đầu nhìn người thanh niên, hắn giống cô, nhưng cơ thể rất cao lớn, sao có thể thế được nhỉ? Chẳng lẽ nào người cũng phân ra các chủng loại khác nhau như thực vật bọn cô, có cây cổ thụ trăm năm có cỏ dại mới mọc vài ngày, thậm chí có cả rong rêu ưa sống trên các mặt đá và hốc đá bé tí…

Đang lúc cô ngắm nghía, thanh niên ôm cô tới đối diện với một người đàn ông, hắn để râu quai nón màu đỏ như rượu vang, lông mày màu mắt cũng là màu đỏ rượu, hai mắt Hoa Linh Lan mở to nhìn màu sắc đặc biệt của người đàn ông.

Con người không có màu này, chắc là ông ta đi nhuộm, nhưng sao có thể nhuộm luôn cả lông mi bé tí thế nhỉ?

Thanh niên nói gì đó với ông ta, Hoa Linh Lan nghe không hiểu, nhưng khi đôi mắt đỏ nhìn xuống cô, Hoa Linh Lan có cảm giác không tốt, cô túm chặt cổ áo thanh niên, ánh mắt ngập nước nhìn hắn đầy cầu xin, mong hắn đừng bỏ cô lại với người đàn ông này.

Thanh niên mỉm cười xoa đầu cô, rồi nói với bác sĩ: “Con thú nhỏ này tôi nhặt được trong rừng đa sắc, cơ thể của nó có hơi bẩn, nhưng không bị thương, phần bên trong phiền bác sĩ kiểm tra một chút.”

Bác sĩ gật đầu, ngắm nghía thú cưng nhỏ trong lòng hắn: “Đây là chủng thú Homo đúng không?”

Nghiêm Trạch lắc đầu: “Tôi cũng không biết, nó nhìn rất giống thú Homo nhưng có vài điểm rất khác, tay chân không có màng, lông cũng ít chỉ có một nhón trên đầu.”

Bác sĩ vuốt cằm nheo mắt: “Trong sổ khám bệnh của bệnh viện chúng tôi, chưa từng nhìn thấy chủng thú nào như thế này.”

Nghiêm Trạch có hơi lo lắng, nhìn chăm chú vật nhỏ đang trưng ánh mắt lóng la lóng lánh nhìn hắn: “Vậy anh có thể chữa trị cho nó không?”

“Chắc được, cậu đặt nó nằm xuống giường đi, tôi kiểm tra xem.”

Nghiêm Trạch đặt thú nhỏ xuống giường.

Hoa Linh Lan sợ hãi níu chặt cổ áo hắn, không buông.

“Đừng bỏ tôi!”

Đáng tiếc Nghiêm Trạch không hiểu tiếng của cô, chỉ xem đó như là tiếng kêu của loài vật. Nhưng hắn vẫn cảm nhận được cô đang rất sợ hãi, vươn tay vuốt ve tóc cô trấn an.

“Không sao đâu đừng sợ.”

Vị bác sĩ thấy cô cứ bám lên người Nghiêm Trạch không chịu buông tay, cười cười vươn tay chạm vào tóc cô.

Cơ thể Hoa Linh Lan run lên, ánh mắt đen sợ hãi nhìn về phía bác sĩ, ác ý của hắn vô cùng mãnh liệt, cô sợ.

Hoa Linh Lan vội chui vào lòng thanh niên, không ngừng kêu cứu: “Đừng để hắn chạm vào tôi, làm ơn mang tôi đi khỏi đây, nhanh lên, nhanh lên đi, không thích, tôi không thích hắn!”
« Chương TrướcChương Tiếp »