Chương 8: Tôi là 2374

Nguyệt Anh bối rối nhìn anh chủ của mình.

Hắn đi tới bế cô lên, lo lắng lật người cô kiểm tra, sau đó thở phào, nói gì đó.

Nguyệt Anh nghe không hiểu, nhưng cô cảm nhận được hắn đang rất lo lắng cho mình, liền nở nụ cười xem như trấn an hắn.

Nghiêm Trạch điểm ngón tay lên mũi cô mắng: “Em đó, có chuyện gì cũng chỉ biết cười.”

Giọng của hắn rất ấm, nghe vào tai cực thích, Nguyệt Anh rất muốn thân thiết hơn nữa với vị chủ nhân trẻ này.

Cô lục lọi ký ức của con người đã hấp thụ được, tìm ra cách thể hiện sự yêu thích của trẻ con dành cho người lớn là thơm má. Cô rất nhỏ con đối với hắn chắc cũng là một đứa trẻ, vì thế có thể dùng cách này.

Nguyệt Anh đứng lên, bám vào cổ áo hắn nhón chân hôn lên má hắn. Nghiêm Trạch sững sờ nhìn thú cưng nhỏ, nhịp tim trong l*иg ngực nện bang bang.

Nguyệt Anh hôn xong thì cười ngây ngô nhìn hắn.

Nghiêm Trạch véo nhẹ lên má cô mắng yêu: “Nhóc con, em giỏi lắm!”

Hắn bế cô lên, đặt cô ngồi bên cạnh chỗ nấu ăn tránh cho cô bị thứ gì đó gây ảnh hưởng ở nơi hắn không biết.

Chờ tới lúc hắn quay lại với công việc, Nguyệt An tập trung tinh thần gọi con yêu quái làm phiền mình ra.

Hệ thống 2374 không vui: [Tôi không phải yêu quái, tôi là hệ thống được thần tự nhiên tạo ra, đi tìm những người thích hợp để trao cho họ nhiệm vụ cùng phần thưởng.]

Nguyệt Anh im lặng nhìn quanh, xác nhận xem có hiện tượng nào kỳ quái xuất hiện xung quanh người mình hay không. Chờ tới lúc không tìm thấy gì, cô mới hỏi: [Mày trốn trong đầu tao đúng không?]

[Chính xác, mà đính chính lại, tôi trú ngụ trong đầu cô chứ không phải là trốn.]

Nguyệt Anh không vui: [Mày ra ngoài đi, tao không thích có kẻ gây rối và làm tổ trong đầu mình.]

Nguyệt Anh nghĩ tới đầu là phần nhụy hoa của cô, nơi đó phải luôn sạch sẽ và đẹp đẽ, tự nhiên bây giờ lại có một con sâu không rõ hình dạng chui vào làm tổ, mới tưởng tượng thôi đã làm cô gớm chết, nếu để nó ở đó chắc cô phát điên mất.

Hệ thống thấy cô không vui, thì đồng ý chui ra ngoài.

Bụp.

Một quả sầu riêng có mắt và miệng cùng ba chiếc lá trên đỉnh đầu xuất hiện trước mắt cô.

Khóe miệng Nguyệt Anh giật giật: “Mày là yêu quái sầu riêng đúng không?”

Hệ thống không vui: “Tôi là hệ thống 2374.”

Nguyệt Anh phì cười. Tiếng cười của cô khiến anh chủ để ý, Nguyệt Anh rất nhanh trí hướng nụ cười về phía hắn.

Thấy anh chủ vui vẻ quay đầu đi, cô vươn tay kéo chiếc lá trên đầu 2374 lại: “Anh ấy không nhìn thấy mày đúng không?”

2374 vùng thoát khỏi tay cô, vừa vuốt chiếc lá bị tổn thương vừa đáp: “Đúng vậy, ngoài cô ra thì chẳng ai có thể nhìn thấy tôi hết.”

Nguyệt Anh nhìn chằm chằm 2374, với dáng vẻ hiện tại của nó, nếu là yêu quái thì chắc chắn là cấp thấp hơn cô, bởi vì chưa hóa hình, cô không cần phải sợ nó.

“Mày gọi tao là Nguyệt Anh?” Cô nhớ tới cái tên kỳ lại này bèn hỏi nó.

2374 không vui đáp: “Anh chủ của cô gọi cô vậy mà.”

Nguyệt Anh ngạc nhiên quay đầu nhìn bóng lưng đẹp trai của anh chủ, hạnh phúc tới mức hai má đỏ hây hây.

Anh chủ của cô quá tuyệt, sao có thể đặt cho cô cái tên hay như vậy chứ?

2374 nhìn dáng vẻ mê trai đầu thai không thoát nổi kia của cô, khinh thường ra mặt.