Chương 1.1: Hắn có gia đình sau khi xuyên qua

Thôn Thượng Khê có tên như vậy vì nó nằm ở thượng nguồn sông Du, được bao quanh bởi các dãy núi ở cả hai phía, một bên là sông và một bên là thị trấn.

Vị trí tốt này, vừa gần núi, vừa giáp nước khiến cả thôn Thượng Khê đều dựa vào núi sông để kiếm ăn, giàu có hơn các thôn khác một chút, hộ nào cũng xây nhà gạch màu xanh. Chỉ có vài ngôi nhà tranh vách đất ở cuối thôn không tương thích với các hộ khác, trông có chút tiêu điều.

Ngày thường, có rất ít người lui tới phụ cận nhà tranh, nhưng ngày hôm nay lại có vẻ náo nhiệt hơn rất nhiều.

Khi đến gần hơn vừa thấy, một lão phụ nhân tóc bạc phơ đang chống nạnh chửi rủa trước cửa nhà tranh, ý đồ muốn xông vào, nhưng vẫn có chút kiêng kị.

"Phá của a, y như tiện nhân nương hắn, chuyên môn tới khắc nhà chúng ta. Nếu không phải mụ tiện nhân đó, con ta sao có thể mệnh khổ chết như vậy. Đáng ra hắn rõ ràng đã trở thành Trạng Nguyên, ta đã là mẹ Trạng Nguyên. Đều do tiện nhân kia! Ôi đứa con tội nghiệp của ta... "Lão phụ nhân vừa mắng vừa gào lên thu hút không ít người vây xem.

Thiếu niên mới lớn chặn cửa không cho lão phụ nhân xông vào, cắn chặt môi dưới, vẻ mặt quật cường, kiên quyết không lùi bước mặc cho người ta xung quanh xì xào bàn tán.

Túp lều tranh phía sau thiếu niên đã đổ nát trở nên nguy hiểm, bên trong thậm chí không có lấy một món gia cụ nào, chỉ có độc một chiếc giường cũ tồi tàn từng mảnh. Trên giường giờ phút này một thanh niên đang nằm sắc mặt tái nhợt, nhắm chặt mắt, lông mày nhíu lại, trông y có vẻ rất thống khổ.

"Ta đã bàn bạc với nhà họ Lưu ở thôn Hạ Khê rồi, hôm nay để ca ngươi qua cửa, ngươi tránh cho ta đi!" Lão phụ nhân nói xong liền định ngạt thiếu niên nhỏ tuổi đang chặn trước cửa. Hôm nay nói cái gì cũng phải vào. Qua cánh cửa này, thừa dịp trước khi người nọ chết phải nhanh đem người đưa qua, nếu không bà ta sẽ phải trả lại quà hồi môn mà bà ta đã thu được.

Tiền vào túi bà ta còn muốn trở về? Không có cửa!

"Nãi, ca ta còn chưa tỉnh. Nếu ngươi vào lúc này là muốn mệnh hắn." Thiếu niên giang cánh tay gầy guộc ra, cố gắng chặn lão phụ nhân bước vào cửa.

"Cút ngay, ta phí công nuôi hắn bao nhiêu năm, hiện tại rốt cuộc có người muốn thú hắn, đó là phúc khí của hắn!" Lão phụ nhân đẩy thiếu niên xuống đất, vừa định vào cửa, chỉ thấy tiểu nha đầu mặc quần áo chắp vá đùng đùng lao đến trên tay cầm một cây chổi đánh tới.

"Hôm nay không ai có thể vào mang ca ta đi, còn ai dám xông vào, ta liền không khách khí!" Nha đầu tuy còn nhỏ, nhưng khí thế cũng không hề yếu, trong tay cầm cái chổi hướng về phía lão phụ nhân huơ lung tung. Lão phụ nhân vừa giẫm lên ngưỡng cửa đã bị đuổi đánh ra ngoài.

Lão phụ nhân thấy thế càng không cam lòng, "Ôi trời ơi! Quả nhiên là con gái của tiện nhân Kiều Phương, cùng ả giống nhau bất hiếu, sao con trai ta lại liền cưới sao chổi như vậy? Còn sinh ra tiểu sao chổi. Ngay cả nãi nãi cũng dám đánh, ta biết sống thế nào đây ... "

Bất chợt ý thức Lâm Ngôn tỉnh táo lại, tất cả những gì hắn nghe thấy là những tiếng kêu khóc khàn khàn cùng tiếng chửi rủa.