Chương 5.1: Nhặt được nam nhân 2

Sau khi đem người lật lại, Lâm Ngôn mới phát hiện vết thương nghiêm trọng trên người đối phương.

Bụng rõ ràng đã bị vũ khí sắc bén cắt ra, máu đỏ tươi vẫn đang từ từ chảy ra, trên mặt cũng đầy vết máu, hẳn do vết thương ở đầu chảy máu.

Nhi nữ tình trường gì đó lập tức đã bị Lâm Ngôn quên mất, nếu không được chữa trị, người này có lẽ sẽ mất máu quá nhiều mà chết, đến lúc đó nói gì cũng đã muộn.

Mọi suy nghĩ cảm xúc trước đây đều biến mất trước vết thương, sự khẩn trương cùng lo lắng lại ập đến trong lòng y.

Lâm Ngôn nhìn máu không ngừng chảy ra, lập tức tìm kiếm xung quanh.

Hắn nhớ hồi nhỏ trong một lần chơi đùa bên ngoài, hắn bị thương ở đầu gối, viện trưởng khoa gia gia đã lấy nguyên liệu tại chỗ, tìm cỏ cầm máu, đắp lên vết thương, máu liền nhanh chóng ngừng chảy.

Hắn hiện tại trên núi có rất nhiều chủng loại, nhất định sẽ tìm được thảo dược cầm máu.

Lâm Ngôn cẩn thận nhìn hoa lá cỏ cây xung quanh, không buông tha bất luận một thứ gì, cuối cùng nhìn thấy một loại thảo mộc quen thuộc.

Y nhanh chóng lấy ra một đống, tìm thêm hai khối đá, đập nát thảo dược cầm máu rồi đắp lên vết thương của nam nhân, để tránh hiệu quả cầm máu không đủ, Lâm Ngôn còn bôi một lớp thật dày.

Đắp xong còn phải băng bó vết thương mới được, nếu không thảo dược sẽ bị cọ rớt trong lúc di chuyển.

Lâm Ngôn vốn là tưởng tượng giống như những người trong phim truyền hình, xé một góc quần áo của mình sau dùng nó làm băng vải.

Nhưng hắn nhìn xuống quần áo chắp vá của mình, nghĩ đến tình hình ở nhà, trở tay dứt khoát, hướng tới quần áo của nam nhân.

Phải tốn rất nhiều sức mới xé ra một mảnh vải, quấn lại cẩn thận cho nam nhân, lúc đó Lâm Ngôn mới nghĩ đến một vấn đề khác.

Giữa hắn cùng nam nhân có một sự khác biệt lớn về dạng người, nam nhân vẫn đang hôn mê, hắn không thể tự mình đi bộ về nhà, nhưng y không thể bế được người đàn ông a! Hắn phải làm sao bây giờ?

Lâm Ngôn u sầu.

Thấy mặt trời càng lúc càng gần hoàng hôn, nếu hắn không quay trở về, mấy đứa nhỏ sẽ lo lắng.

Lâm Ngôn cố gắng thử kéo nam nhân, nhưng hắn không hề di chuyển, có phỏng chừng y không thể tự mình kéo hắn về nhà.

Ai……

Lâm Ngôn yên lặng thở dài một hơi trong lòng.

Hắn vốn dĩ không phải là người đa sầu đa cảm, dù điều kiện sống khó khăn nhưng hắn vẫn sống lạc quan, nhưng từ khi xuyên qua đây, hắn số lần thở dài thật ngày càng nhiều.