Chương 8.2: Làm dứa sấy

Không có cái giỏ nặng, tốc độ của Lâm Ngôn quả nhiên nhanh hơn nhiều, mà Lâm Cố Huy cùng Lâm Đại Tề, hai người mỗi người đều là hai sọt dứa trên lưng, nhưng tốc độ so với Lâm Ngôn một chút cũng không chậm.

Này chẳng lẽ chính là khoảng cách chênh lệch giữa hán tử cùng ca nhi sao? Lần đầu tiên Lâm Ngôn đã nhận nhận thấy sự khác biệt giữa ca nhi cùng hán tử trên thế giới này.

Hai cha con Lâm gia đem dứa đưa đến sân nhà Lâm Ngôn, liền cáo biệt hắn quay lại làm việc đồng án.

Đám người Lâm Thư, Lâm Hàm tiến lên, nhìn giàn dứa chất đầy, ánh mắt lộ ra khó hiểu: “Ca, cái này không thể ăn, ta trước kia ở trên núi hái qua một quả, nhưng nó chua, ăn vào đầu lưỡi còn đau.”

“Đó là các ngươi làm không đúng, lát nữa ta cắt một cái cho các ngươi ăn thử.” Lâm Ngôn từ sọt nhặt một quả chín, dứt khoát gọt vỏ ngay ngắn, nhặt bỏ gai đen, cắt thành từng miếng nhỏ, cho vào nước muối nhạt ngâm một lúc để khi ăn không có cảm giác gai khó chịu.

“Tới nếm thử đi.” Lâm Ngôn cười đem dứa đặt tới trước mặt bọn nhỏ.

Lâm Thư cùng Lâm Hàm đã từng ăn qua dứa, cũng bị kí©h thí©ɧ bởi dứa chua quá, hiện tại có điểm không dám nếm thử, nhưng Lâm Bình cùng Lâm An không có ăn qua, người nhỏ gan lớn, lại đối ca ca nhà mình có tín nhiệm không giải thích được, lập tức liền tiến lên một trong số bé đã lấy một miếng nhét vào miệng.

Khi quả dứa kia bị cắn đứt một chút, hai khuôn mặt nhỏ giống nhau như đúc lộ ra biểu cảm giống nhau.

“Quả ngon lắm.” Lâm Bình ăn xong một miếng, lại lập tức đi lấy cái thứ hai, nước dứa bắn đầy mặt, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Lâm Thư cùng Lâm Hàm thấy bọn đệ đệ ăn thực vui vẻ, cũng duỗi tay cầm một miếng, lúc đầu còn cẩn thận dè chừng, nhưng rất nhanh đã cho vào miệng.

Chẳng mấy chốc, đĩa dứa của Lâm Ngôn liền đều bị ăn sạch, mọi người còn chưa đã thèm, mắt trông mong nhìn Lâm Ngôn.

Lâm Ngôn: “Không thể ăn quá nhiều một lúc, ta sẽ làm những món ngon hơn cho các ngươi ăn sau.”

Mọi người nghe vậy, hai mắt càng thêm sáng lấp lánh, chờ mong nhìn Lâm Ngôn, ngay cả luôn luôn tương đối trầm ổn Lâm Thư cũng đều trở lên hưng phấn chờ mong.

“Ca, ca cần làm gì, chúng ta giúp ngươi.”

“Được, ta tới gọt vỏ, các ngươi đem dứa cắt thành những lát dày bằng nhau, sau đó ngâm vào nước muối nhạt.” Lâm Ngôn an bài.

Mọi người đều rất hào hứng, vui vẻ nhận nhiệm vụ của mình, chỉ có Lâm Bình cùng Lâm An không có.

Lâm Bình xem ca ca tỷ tỷ của mình đều đang bận rộn, thấy ca ca vẫn luôn không có điểm đến tên của mình, lập tức giơ lên tay nhỏ lên thể hiện sự hiện diện của mình, “Ca, còn đệ đệ và ta đâu? Ta làm gì vậy? Ta sức lực thật lớn.”

“Chờ tỷ tỷ đem miếng dứa ngâm hảo, liền phiền Bình Bình cùng An An đem dứa cho vào nồi lớn nấu được không?” Lâm Ngôn ấm áp nói.

“Hảo, đệ cam đoan hoàn thành!” Lâm Bình lớn tiếng đáp lại, trong thanh âm lộ ra vui sướиɠ.

Tuy rằng Lâm An không có cởi mở như ca ca mình, nhưng cũng nhỏ giọng cam đoan tiến hành.

Vì vậy, năm huynh muội Lâm gia, có người phụ trách gọt vỏ, có người phụ trách thái lát, có người phụ trách ngâm, còn có người phụ trách phơi nắng, tạo thành một dây chuyền sản xuất đơn giản.

Lâm Ngôn đang chuẩn bị làm dứa sấy khô, dứa sấy khô ở thời hiện đại về cơ bản đều là dùng máy móc sấy khô, nhưng nơi này không có máy móc tân tiến nên chỉ có thể sử dụng phương pháp thô sơ nhất hoàn thành.

Đầu tiên dùng nước luộc các lát dứa một lần, nấu đến nửa trong suốt, sau đó vớt ra phơi nắng trên sạp có lót, mặt trên đè vật nặng, đem hơi nước ép ra tới, như vậy khi phơi sẽ dễ khô hơn, cũng không dễ đổi màu.

Dứa sấy dẻo được làm theo phương pháp thuần tự nhiên này nên cũng có hương vị đậm đà tự nhiên.

Sở dĩ lựa chọn dứa làm, là bởi vì hiện tại bọn họ thật sự không có dư thừa tiền đi mua nguyên liệu, chỉ có hoa quả sấy khô mới là kinh tế nhất,chi phí thấp, hơn nữa dứa ở trên núi còn có rất nhiều, tuy rằng tốn thời gian và công sức, miễn là kiếm được thùng vàng đầu tiên, về sau liền dễ dàng hơn nhiều.

Năm người huynh muội bọn họ đồng tâm hiệp lực, làm từ hừng đông đến trời tối, trên đường làm việc Lâm Ngôn còn đi nhìn thoáng qua nam nhân bị thương, cho hắn thay đổi dược, tuy rằng đối phương như cũ không có tỉnh lại, nhưng đối phương sắc mặt tốt hơn rất nhiều, ngày tỉnh lại hẳn cũng không còn xa.