Chương 2.2: Ca ca tỉnh

"Ca ca còn đau đau không?" Lâm An nhìn cái trán đỏ như máu của Lâm Ngôn, nhỏ giọng hỏi, dẩu miệng muốn thổi cho anh trai.

Lâm Ngôn bị bộ dáng dễ thương của bé, hắn cảm giác không còn đau đớn gì nữa.

"Không đau. Có An An thổi, ca ca sẽ không sao nữa."

Khi còn ở cô nhi viện, hắn cũng từng giúp viện trưởng cưu mang hài tử, bất quá những hài tử đó phần lớn đều nghịch ngợm, hiếm thấy người nào ngoan ngoãn đáng yêu như An An.

Về sau nhóc sẽ là đệ đệ của hắn, thật là đáng yêu a!

Chỉ có điều cơ thể hơi gầy một chút, trên người không có nhiều thịt ngoại trừ xương cốt, hài tử tuổi này hẳn phải trắng trẻo mập mạp mới đúng, sau này hắn nhất định phải hảo hảo nuôi dưỡng nhóc.

May mắn thay, điều tốt nhất hắn có tay làm trù nghệ, về sau nhất định phải làm những món ăn ngon cho bọn nhỏ.

Bất quá... nhà hắn hiện tại có vẻ khá nghèo.

Trừ bỏ nóc nhà, khắp nơi đâu cũng lọt gió.

"Ọc ọc..." Một thanh âm bất ngờ từ trong bụng Lâm Ngôn truyền đến, trong nhà an tĩnh có thể nghe thấy rõ ràng.

Lâm Hàm: "Ca ca đói bụng sao? Ta đây liền là đi nấu cơm.."

Ca ca hôn mê mấy ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại, đã nhiều ngày không ăn cơm, khẳng định đã sớm đói bụng, nàng động tác mau lên.

"Ca, nằm một lát đi, buổi chiều ta liền đi lên núi tìm cái gì ăn." Lâm Thư đỡ Lâm Ngôn, lại một lần nữa làm hắn nằm xuống.

Lâm Thư diện mạo thanh tú tuấn mỹ, ngũ quan gãi đúng chỗ ngứa. Cho dù sắc mặt vàng như nến, cũng không làm giảm đi soái khí. Tuy trước mắt mới mười ba tuổi nhưng hắn đã có thể dự đoán được các nữ hài thấy sẽ thét chói tai hoa si như thế nào trong tương lai.

Không thể không nói, một nhà nguyên chủ dung mạo đều thực không tồi, họ đều được kế thừa gen tốt của cha mẹ.

Phụ thân nguyên chủ là tú tài duy nhất trong thôn trăm năm nay, diện mạo tuấn dật nho nhã, chẳng trách bà nội Lâm coi y như hy vọng duy nhất hòng giữ y trong lòng bàn tay.

Lâm phụ cùng lâm mẫu là tự do yêu đương, đây là điều hiếm thấy trong hoàn cảnh cổ đại, Lâm nãi nãi thập phần không thích Lâm mẫu, nhưng vì con trai quý giá của bà nhất quyết muốn cưới, bà lúc này mới không thể không đồng ý, nhưng ngay cả sau khi cưới bà cũng không cho Lâm mẫu sắc mặt tốt.

Tên của năm hài tử Lâm gia đều do Lâm phụ đặt, thể hiện tình yêu thương nồng đậm của cha mẹ.