Chương 55: Không Nhận Vạn Lượng Bạc

Thậm chí, đến cả cái người đứng ra giới thiệu Nguyễn Đông Thanh cũng phải lên tiếng khuyên:

“Huynh đài, ta thấy hay là chọn món khác, hoặc ngày khác lại tham gia đi.”

Trương Mặc Sênh nghe xong, cũng gật đầu:

“Vị nhân huynh đây nói rất đúng. Các hạ vẫn là nên đổi một món khác khó hơn đến, vậy mới có tính khiêu chiến. Bằng không Trương mỗ đây có thắng cũng không võ, cái danh Tiểu Thực Thần này của ta há chẳng phải trở nên ngang hàng với bọn mua danh chuộc tiếng, lợi dụng kiếm lời hay sao?”

Người xung quanh cũng hết lời khuyên can.

“Phải đó.”

“Vị huynh đài đây có lẽ không biết, Tiểu Thực Thần này quả thực có cái lưỡi linh nghiệm lắm.”

“Vẫn là nên giữ lại tiền mà tiêu, đừng có vì khinh thường mà trộm gà chẳng được còn mất nắm thóc.”

“Mất tiền oan uổng. Mất tiền oan uổng.”

...

Trương Mặc Sênh thấy mình đã nhường hết nước hết cái, những người xung quanh khuyên can như vậy cũng đã là chí nghĩa chí tình. Nếu là người còn có tí liêm sỉ, ắt hẳn sẽ biết khó mà lui.

Nào ngờ...

Nguyễn Đông Thanh lại cười ha hả, nói:

“Cảm ơn chư vị đã quan tâm. Tấm lòng này, tại hạ xin tâm lĩnh. Thế nhưng tại hạ đã dám đưa món này cho vị Tiểu Thực Thần đây nếm thử thì ắt có nguyên do của mình.”

Đoạn, thản nhiên bước đến, đưa đĩa thức ăn về phía Trương Mặc Sênh.

Tiểu Thực Thần cười lạnh, nói:

“Huynh đài đây đã khăng khăng quả quyết như thế, Mặc Sênh nếu còn từ chối thì lại thành bất kính.”

Trương Mặc Sênh tự thấy mình đã nói đủ đằng, thế mà cái gã Nguyễn Đông Thanh này vẫn không nghe. Đã vậy, thì cũng không thể trách cậu ta được.

Nguyễn Đông Thanh giao lệ phí rồi, cậu ta mới động đũa.

Trương Mặc Sênh nhìn lát thịt, chỉ thấy hơi bóng, thái mỏng, có thể nhìn rõ cả từng thớ thịt, không có mùi gia vị nào cả. Đao công của người thái không tốt lắm, lát cắt cũng nham nhở, không thể nào vào được mắt của cậu.

Nói thẳng ra, tài nấu nướng của Nguyễn Đông Thanh cùng lắm là biết cầm dao.

Đao công tầm thường.

Miếng thịt này không nêm nếm gì, thành thử cậu ta không đoán được khả năng tẩm ướp của Đông Thanh có cao hay không. Thế nhưng nhìn thứ đao công mèo ba cẳng kia, dám chắc cũng chẳng cao vào đâu được.

Thất vọng càng thêm thất vọng...

Trương Mặc Sênh thở dài, sau đó bỏ miếng thịt vào miệng, cũng chẳng mong chờ gì cả.

Sau đó...

Cậu ta hoàn toàn chết lặng, điếng người. Trương Mặc Sênh nhìn về phía cái đĩa, hơi tỏ vẻ ngờ vực. Ban nãy, đầu lưỡi của cậu ta đón lấy vô vàn hương vị, một tổ hợp kỳ quái mà trước đây Trương Mặc Sênh chưa từng cảm thấy.

Hơi lành lạnh, quện lấy vị tươi non, hơi dai dai, hơi ngọt ngọt, lại có gì đó hơi tanh tanh.

Hơn nữa chỉ lưu lại một thoáng, vừa mới nuốt xuống, tức thì biến mất.

Giống như là cá, nhưng cá nấu lên đủ độ chắc chắn phải bông như là bông tuyết, dùng lưỡi khẽ đẩy, cũng có thể tách ra.

“Này... đây là... món gì? Nấu như thế nào?”

Trương Mặc Sênh nghĩ mãi, cũng không tìm được món nào giống như thứ mình vừa ăn cả. Cậu ta vung đũa, nháy mắt đã ăn hết vài miếng còn sót trong đĩa.



Cuối cùng...

Cũng không thể đoán được.

Khϊếp sợ qua đi, Trương Mặc Sênh gác đũa, chắp tay:

“Tiên sinh thắng rồi, tiểu tử chịu thua.”

oOo

Nguyễn Đông Thanh cười, nói:

“Tiểu Thực Thần khách sáo rồi.”

Kỳ thực, lần này chính gã cũng biết, có lẽ thắng được là do may mắn. May mắn là người ở Huyền Hoàng giới này không có văn hóa ăn đồ sống, bằng không có lẽ chút trò vặt này của gã đã bị Trương Mặc Sênh nhìn thấu triệt.

Hai bên không oán không thù, Tiểu Thực Thần cũng không vì ở vào thế “chắc thắng” mà muốn lấn thêm một bước, thậm chí còn có lòng tốt khuyên Nguyễn Đông Thanh biết khó mà lui. Cái câu “quay về chọn một thứ khác” cũng chẳng qua là đưa thang cho hắn xuống. Dù sao hai bên cũng là bèo nước gặp nhau, gió mây tương hội, sau này chia tay giời mới biết có bao giờ gặp lại nữa hay không. Thành thử, có là thằng ngu mới tin rằng Nguyễn Đông Thanh sẽ thực sự quay về lấy một món khác đến thi thố.

Không thể không nói, Trương Mặc Sênh này so với mấy nhân vật trong tiểu thuyết mạng thì Đông Thanh thấy cậu ta biết đối nhân xử thế hơn nhiều. Không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, không uốn gối cong lưng, lại không cần phải cố tình hạ nhục đối phương đặng đề cao bản thân.

Quả thực rất khiến người ta có thiện cảm...

Chính vì thế, Nguyễn Đông Thanh cũng không muốn nhận một vạn lượng bạc của cậu ta. Trương Mặc Sênh tự nhận thắng hắn không võ thì không đáng, gã cũng thấy mình dùng đồ ăn sống lừa cậu ta như vậy cũng chẳng vẻ vang gì cho lắm.

Không thắng bằng chân tài thực học.

“Tiên sinh. Thắng thua phải sòng phẳng, dám chơi dám chịu, sao có thể không giữ chữ tín được?”

“Vậy xem như tại hạ dùng một vạn lượng này kết giao với thiếu hiệp đi.”

Nguyễn Đông Thanh nhún vai, cười.

Gã quả thực không giàu có gì, thế nhưng cũng không phải hạng người vì tiền mà cái gì cũng làm. Đây cũng là ranh giới làm người của Đông Thanh.

Nhớ hồi còn ở địa cầu, đồng nghiệp bè bạn ai cũng chê là gàn. Đến bạn gái cũng đùa là tính Đông Thanh như thế không giàu nổi.

Gã thấy sắc trời cũng không còn sớm sủa gì, bèn gọi Hồng Đô và Nguyên Phương cùng dắt bò đi tìm Trần Dũng xem xem làm gì mà lâu đến thế.

Trương Mặc Sênh thu lại gian hàng, láu táu chạy theo sau, xoa tay:

“Tiên sinh. Có thể bật mí món ban nãy rốt cuộc là thịt gì không? Chế biến thế nào?”

“Chuyện này à? Không tiện nói...”

“Tiên sinh không có vẻ là người ở Quảng Lăng, không biết định đi đến đâu?”

...

Ba người một con bò, bây giờ có thêm một cậu Tiểu Thực Thần làm cái đuôi, nhìn ngang ngó dọc mãi rốt cuộc cũng thấy Trần Dũng. Cậu lính bị bốn năm tên chặn lại, mặt mũi đã sưng tấy, máu chảy đầm đìa.

Một tên thanh niên trông có vẻ như là kẻ cầm đầu nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống, nói:

“Một tên lính quèn cũng dám chống lại bản thiếu gia? Người đâu. Đánh gãy hai tay hai chân của hắn cho ta.”

“Tiểu tử. Lần sau gặp Diệp công tử nhớ biết điều nghe không?”

Trong số bốn năm tên hầu cận, một gã cường tráng đô con bẻ ngón tay, lắc cổ lên kêu “cạch cạch”, nói.

Lại có một tên cao người, đầu hói, vẻ mặt bỉ ổi hèn mọn lên tiếng:

“Công tử, tay gãy sẽ liền, nhưng nếu chỗ đó bị đánh vỡ, chắc chắn nhớ mãi không quên.”



Diệp công tử cười phá lên, nói:

“Bạch yêm nhân, không ngờ ngươi âm độc đến thế. Nhưng... bản thiếu thích. Các ngươi cho hắn nếm Đoạn Tử Tuyệt Tôn cước, tránh để sau này hắn không mở mắt chó ra nhìn cho rõ bản thiếu gia là ai.”

“Trần Dũng!”

Nguyên Phương hét lên một tiếng.

“Có đồng bọn? Vậy chỉ trách các ngươi xui xẻo. Người đâu, đánh cả bọn chúng luôn.”

Diệp công tử nhìn thấy nhóm Đông Thanh, lập tức giống như thấy được con mồi, cười phá lên.

Nguyễn Đông Thanh nhìn mấy tên vô lại đằng trước, lắc đầu:

“Giữa ban ngày ban mặt lại làm cái chuyện vô lại đến thế, nơi này chẳng lẽ không có luật pháp hay sao?”

Đám vô lại của Diệp công tử nghe xong, càng cười tợn hơn, tiếng cười vừa the thé vừa khả ố. Mấy tên này đều chê Đông Thanh là cái loại đồ gàn, thư si, đọc sách đến váng đầu không hiểu sự đời. Nhất là tên Diệp công tử càng được thể hống hách, nói:

“Bạch yêm nhân, nói cho tên ngu xuẩn này biết bản thiếu gia là ai.”

Kẻ gọi là Bạch “yêm nhân” này cười khành khạch, nói:

“Nghe cho kỹ đây, vị Diệp công tử này chính là con trai của Diệp Lan Diệp tướng quân, trong tay thống lĩnh ba ngàn thành vệ quân. Trị an thành Quảng Lăng này đều do một câu của Diệp đại nhân, luật với chả pháp là cái thá gì?”

Trương Mặc Sênh cười nhạt, nói:

“Đại Hoàng này từ lúc nào đổi từ họ Liễu thành họ Diệp, sao ta lại không biết?”

Cậu ta vừa nói dứt câu, tên họ Diệp lập tức tái mặt, lại nói:

“Mấy tên tiện dân các ngươi chẳng nhẽ còn nghĩ cáo trạng bản công tử? Trời cao hoàng đế xa, để ta xem các ngươi ngồi trong thiên lao thì gào cách nào mới tới tai hoàng thượng!”

Gã vừa dứt lời, thì đám thuộc hạ đã lừ lừ sấn tới muốn đánh bốn người. Trông vẻ nanh ác trên mặt thì rõ ràng, chúng đã làm chuyện này nhiều lần, đến nỗi vừa nghe hiệu lệnh là thực hiện ngay, phân công đứa bao vây đứa chặn đầu đâu vào đấy không cần nhìn nhau lấy một cái.

Trương Mặc Sênh cười, nói:

“Tiên sinh, tiểu tử ta giải quyết cái đám này thay ngài, ngài tiết lộ nguyên liệu của món ban nãy cho ta được không?”

“Chuyện này...”

“Được! Cứ như vậy đi. Một lời đã định. Đừng có thất hứa!”

Trương Mặc Sênh xổ luôn một tràng, sau đó thản nhiên bước tới một bước, nói:

“Bình thường đám vô lại các ngươi hẳn là khi nam bá nữ đã quen, để hôm nay bản công tử cho các người biết thế nào lá vị đắng cuộc đời.”

“Nhãi ranh không tự lượng sức, xem một quyền của đại gia!”

Tên to con ban nãy là kẻ lỗ mãng, không nói đến câu thứ hai đã xồ tới, tung nắm đấm về phía Trương Mặc Sênh. Nắm tay hắn hiện lên một hình đầu hổ đang há miệng, tiếng xé gió ẩn ẩn hóa thành tiếng hổ gầm, dường như là một loại thần thông cấp thấp nào đó.

Boong!

Sau đó...

Tên đô con ôm bàn tay đã gãy xiên gãy vẹo cả năm ngón, hổ khẩu sưng tấy như đít khỉ của mình mà nước mắt lã chã rơi xuống. Đối diện với hắn, Trương Mặc Sênh từ từ xoay cái chảo đen thui to bằng nửa người cậu ta trong tay, cười:

“Một tên tam cảnh cỏn con cũng hống hách ta đây?”

Nguyễn Đông Thanh thấy cái chảo trên tay cậu ta mỏng dính, đen trùi trũi như than, thế nhưng dường như nặng nề rắn chắc vô cùng. Trương Mặc Sênh chỉ giộng chảo xuống đất một cái, mà mép chảo đã đánh ra một cái rãnh sâu độ nửa đốt tay.

Diệp công tử giơ tay, quát:

“Các ngươi cùng lên, chớ có nương tay, cái chảo của thằng nhãi đó có vấn đề!”