Chương 56: Chảo Gang Phang Vô Lại, Nồi Chõ Gõ Lưu Manh

Đám vô lại dưới trướng Diệp công tử hô hoán kêu lên một tiếng, sau đó đồng thời lấy ra khí giới, lăm le xồ tới muốn đánh Trương Mặc Sênh.

Những tên này dù sao cũng là gia thần của tướng quân thống lĩnh thành vệ quân, tu vi đều là đệ nhị cảnh, đệ tam cảnh. Khí giới trong tay cũng không phải vật bình thường, mà là loại Xích Thiết đao chuyên trang bị cho quân đội.

Thân đao dài ba thước, đúc từ một loại sắt đỏ quý hiếm gọi là Xích Thiết, cũng gọi là Huyết Thiết. Loại kỳ kim này chẳng những dẻo dai cứng chắc, khó gỉ lâu mòn, quan trọng nhất là có công dụng phá khí.

Vũ khí đúc từ Xích Thiết có thể ngó lơ phòng ngự chân khí của bất kỳ kẻ nào dưới đệ ngũ cảnh. Cho dù là cường giả đã tiến vào Vụ Hải, bị Xích Thiết đao chém trúng thì chân khí cũng phải hỗn loạn. Từ đó, tạo thành công dụng lấy yếu thắng mạnh của vũ khí đúc từ Xích Thiết.

Từ đó, hoàng thất các nước cũng hiệp đồng ban lệnh cấm, biến vũ khí làm từ loại sắt quý này trở thành trang bị đặc hữu của quân chính quy.

Mà cái đám thủ hạ của Diệp công tử chính là cậy vào mấy thanh Xích Thiết đao này mà hoành hành bá đạo ở Quảng Lăng, không có bao nhiêu người dám quản.

Trương Mặc Sênh thấy binh khí của chúng, lại không hề nao núng, giống như đã sớm liệu trước đối thủ sẽ có vũ khí Xích Thiết.

Bạch yêm nhân hét lên, vung đao quá đầu xông tới, nhè đỉnh đầu Trương Mặc Sênh mà bổ một nhát. Tiểu Thực Thần bình tĩnh lui lại nửa bước, nghiêng người né đi nhát đao của gã. Nói đoạn, sử dụng cái chảo gang như một tấm thuẫn, cậu ta bèn lấy lực vai tông cả cái đáy chảo về phía đối thủ.

Bành.

Bạch yêm nhân váng đầu nổ đom đóm mắt, lui về sau liên tiếp mười mấy bước, cánh tay hứng một đòn của Trương Mặc Sênh buông thõng, xem ra không trật khớp cũng rạn xương.

Lại có một tên từ đằng sau nhảy vào, muốn thừa cơ đánh lén Tiểu Thực Thần. Lúc này, cậu ta quay ngoắt mình, lẳng cái chảo đi như người ta phi một cái đĩa. Cái chảo nặng nề bây giờ quay tròn tít mù, tiếng rít gió nghe rợn cả người.

Tên kia không dám đối cứng, vội vàng làm một chiêu cá quả săn mồi, ì ạch lăn một vòng, tránh khỏi một chiêu. Cái chảo gang vẫn chưa hết thế đi, nhẹ nhàng phạt gãy bảy tám cái cây to mới chịu dừng lại.

“Mẹ nó! Đội trưởng Hoa Kỳ bản dị giới à?”

Nguyễn Đông Thanh đang đứng một bên xem, trông thấy chiêu này của Trương Mặc Sênh, không né nổi văng một câu.

Bấy giờ, có vẻ đám vô lại cũng thấy Tiểu Thực Thần lợi hại, bèn quay sang nhắm vào mấy người Nguyễn Đông Thanh. Chỉ thấy tên duy nhất còn chưa ăn đòn lắc mình chạy về phía mấy người Bích Mặc tiên sinh, quát:

“Thằng nhóc kia đứng yên đó, không ta gϊếŧ bọn hắn!”

Trương Mặc Sênh bĩu môi, chỉ thấy cậu ta hụp người một cái đã đến trước mặt tên định đánh lén. Tên này thấy Tiểu Thực Thần tay không cầm chảo, lòng can đảm tăng mạnh, nghiến răng bổ một đao về phía Trương Mặc Sênh:

“Chết đi!”

Bấy giờ, Tiểu Thực Thần từ nhẫn chứa đồ lấy ra một cái nồi, một cái xẻng xào.

Cả hai đều làm bằng gang đen, chất liệu không khác gì cái chảo rán ban nãy. Đứng cách một quãng cũng có thể cảm thấy được độ nặng của mấy thứ vật dụng trong nhà bếp này. Chỉ thấy Trương Mặc Sênh rờ chôn nồi, kéo ra một cái nắp, đoạn cắm chuôi cái xẻng xào cơm vào vặn ngang nửa vòng.

Lập tức, hai vật liền lại thành một.

Xẻng xào cơm làm chuôi, nồi làm thân, vậy mà trở thành một cái chùy gang to cỡ quả mít. Trương Mặc Sênh vung chùy, giáng mạnh một cái vào chính giữa ngực tên đánh lén.

Mọi chuyện nói ra thì chậm, song diễn ra rất nhanh. Tên kia còn chưa kịp hiểu mô với tê gì thì đã thấy Tiểu Thực Thần tay cầm nguyên quả chùy táng thẳng một phát vào giữa ngực mình. Lập tức, l*иg ngực hắn lõm xuống hẳn một đoạn, xương sườn gãy nghe từng tiếng răng rắc cất lên rợn cả người. Cả bảy lỗ trên mặt người này trào ra máu tươi, thân mình bắn vọt về phía sau như một viên đạn pháo, sau đó nằm bất động.

Trương Mặc Sênh nâng cái chùy nồi quái lạ gác lên vai, vừa mới quay sang, thì đã thấy tên Diệp công tử rút một thanh kiếm dài ra kề ngay cổ Trần Dũng, quát:

“Không muốn hắn chết thì các ngươi đứng yên đó!”

Mắt hắn trợn lên long sòng sọc, cố ưỡn ngực ngẩng đầu lên cho bản thân trông có vẻ cao lớn, song đôi chân đang run như cầy sấy đã bán đứng hắn. Trương Mặc Sênh nhíu mày, hạ quả chùy xuống.

Diệp công tử trông thấy cậu ta thỏa hiệp, thoáng cái lòng can đảm càng tăng, nói:

“Các ngươi phế tu vi, bằng không chỉ có thể nhặt xác của hắn.”

“Phế tu vi? Ngươi tưởng bọn ta ngu lắm chắc? Phế tu vi còn không phải tất cả bọn ta đều thành mấy cái xác sao?”

Trương Mặc Sênh nghiến răng.

Diệp công tử cười lạnh:



“Các ngươi có lựa chọn sao? Nếu không biết điều... A!!!”

Câu đe dọa mới nói được một nửa, Diệp công tử đã rú lên đau đớn. Đường đường là công tử đích tôn nhà thành vệ tướng quân, hắn xưa nay cơ hồ ăn có người hầu, mặc có kẻ hạ, cho dù là trưởng bối trong nhà cũng chẳng lớn tiếng với hắn bao giờ.

Lúc này...

Một cánh tay cầm kiếm của hắn đứt lìa.

Không một tiếng động, cũng không một có lấy một giọt máu nào vẩy ra. Chỉ đến khi thanh kiếm Xích Thiết rơi xuống đất kêu đánh “keng” một cái, sự đau đớn như thủy triều mới dồn thẳng vào đầu Diệp công tử. Bấy giờ, trên mặt hắn lã chã không biết bao nhiêu nước mắt nước mũi, ngũ quan nhăn nhó éo từng giọt lệ lẫn với mồ hôi văng tứ tung, nào còn có cái vẻ hống hách ban nãy nữa?

Hồng Đô lừ lừ quay sang chỗ gã, nói:

“Không phải muốn đánh gãy hai tay hai chân chúng ta sao? Vẫn còn một tay hai chân nữa.”

“Không! Đừng qua đây!”

Diệp công tử vốn là sợ hãi đến phát khóc, lúc này trong đầu lại chợt hiện lên một tia linh quang. Hắn hấp tấp lấy trong áo ra một tấm ngọc bài, vội vàng bóp nát.

Bấy giờ, Hồng Đô đã đến trước mặt hắn, tay đưa tới, chuẩn bị tháo rời chân tay của Diệp công tử.

Diệp công tử nghiến răng:

“Các ngươi chết chắc rồi. Cha ta chính là cường giả đã vào Vụ Hải. Bây giờ đến đây, ắt sẽ gϊếŧ hết các người.”

Hồng Đô cười lạnh, thả tu vi ra.

Nụ cười ác độc trên mặt Diệp công tử cũng theo đó lập tức cứng đờ.

“Ngươi... ngươi cũng đã vào Vụ Hải?”

Khí tức áp bách tột độ, lại không cách nào nhìn ra cảnh giới chân thực, trên đời này chỉ có một loại người: Vụ Hải cường giả.

Diệp công tử sợ tè ra quần.

Hắn là con trai của người đã vào Vụ Hải, đương nhiên là biết chênh lệch giữa đệ ngũ cảnh và Vụ Hải lớn đến mức nào.

Chưa vào Vụ Hải... không tính cường giả.

Cho dù là hai thiên kiêu được thiên hạ công nhận là đứng đầu đương thời: Kiều Minh Long, Lý Thanh Minh, thì cho dù dùng tu vi ngũ cảnh đỉnh cao cũng không thể thắng được cường giả mới vào Vụ Hải. Cùng lắm... là có thể đánh ngang tay.

Hai người này đã từng dùng tu vi đệ tam cảnh vượt hai cấp đánh chết cường giả đệ ngũ cảnh, thiên phú vạn năm không có một.

Hồng Đô đã là người tiến vào Vụ Hải, chỉ di một ngón tay cũng có thể gϊếŧ chết Diệp công tử. Cho dù cha hắn có dùng hết toàn lực đuổi tới, sợ rằng cũng chỉ có thể nhặt xác cho hắn.

Thế nhưng... Hồng Đô cứ thản nhiên đứng chờ. Cô nàng chẳng buồn ra tay, cũng không thèm ngó ngàng gì đến Diệp công tử.

Gã biết... đối phương đang cố tình chờ cha hắn đến.

Diệp công tử mừng như mở cờ trong bụng.

Không cần biết rốt cuộc đối phương có ý đồ gì, chỉ cần cha hắn đến là được. Cha hắn đến, Diệp công tử mới có một cửa sống. Nếu như không, chỉ có con đường chết mà thôi.

Hắn cũng không ngờ mình ra ngoài chỉ nhắm vào một tên lính quèn tu vi nhất cảnh, còn chẳng bằng sâu kiến, thế mà lại đá phải cái miếng sắt to tổ bố thế này.

Diệp công tử nghĩ đến đây, trên trời đã có tiếng quát:

“Dừng tay!”

“Cha! Cha! Mau cứu ta!”

Diệp công tử nghe tiếng quát quen thuộc, giống như gặp được cứu tinh, nghển cổ gào khóc.

Thủ thành tướng quân Diệp Tiến Đạt (1) vội vàng hạ xuống, che chắn Diệp công tử sau lưng mình. Hắn nhướn đôi mày sâu róm, hai cái ria mép cong cớn theo khóe môi hắn bĩu lên mà giật giật mấy cái.



(1: Cho ai không hiểu thì Diệp Lan là tên húy, Tiến Đạt là tên chữ)

“Đám tiện dân các ngươi giữa thanh thiên bạch nhật lại dám hành hung ẩu đả, đánh chết một người, quả thực là phát rồ. Biết điều thì tự lăn vào đại lao, đừng để bản tướng quân phải động thủ.”

Nói đoạn, lại nhìn thằng con và đám hồ bằng cẩu hữu của nó, mặt không đổi sắc nói:

“Thành vệ quân thiếu chủ Diệp Hồng Trần liều mạnh ngăn trở, bị chém một tay, cũng là phòng vệ chính đáng, thiên kinh địa nghĩa. Chư vị thiếu hiệp trợ giúp có công, chiếu lý nên thưởng.”

Nguyễn Đông Thanh cũng đã được Nguyên Phương nói cho biết tên trung niên trước mặt chính là tướng quân thống lĩnh quân thủ thành. Bây giờ nghe lão trợn mắt lên nói dối, giữa ban ngày ban mặt đổi trắng thay đen như vậy, không khỏi lắc đầu cười khổ.

“Có cẩu quan như vậy, khó trách người của Huyền Hoàng giới thích làm quan tòa như thế.”

Không phải gã chưa nghe câu “cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan”, thế nhưng dù sao cũng là đọc ở trong sách, một người lớn lên ở xã hội pháp trị từ bé đến lớn như gã khó mà tưởng tượng ra được những chuyện oan khuất tày đình này.

Không dám nói là không còn án oan, không có mặt tối, nhưng so với những gì đang lù lù hiện lên trước mặt Nguyễn Đông Thanh thì đã tốt hơn nhiều.

Gã thầm thấy may mắn thời gian qua sống ở ải Quan Lâm, gặp được vị quan tốt hiếm thấy như Vũ Tùng Lâm.

Hồng Đô cười:

“Hay cho một chiêu ngậm máu phun người. Có lẽ Diệp tướng quân đây tự cho mình là hoàng đế Đại Hoàng rồi cũng nên.”

“Bản tướng quân đương nhiên không thể dùng một lời nói quyết định thiên hạ thương sinh như bệ hạ. Thế nhưng ban cái chết cho một đám sâu kiến như các ngươi thì dư xài.”

Diệp Tiến Đạt vừa nói, lại cong bàn tay, ngưng tụ chân khí.

Gã nhìn về phía Hồng Đô, đôi mắt hiện lên vẻ tàn độc, nhẹ giọng hỏi:

“Xem ra các người rượu mời không muốn, nhất quyét phải uống rượu phạt rồi.”

Hồng Đô cười:

“Rượu mời hay phạt thì ngươi cũng chả có tư cách bắt bọn ta uống.”

“Phải không?”

Diệp Tiến Đạt tung đòn, tu vi thả ra, chân khí thổi quét cơ hồ đã hóa thành một cơn gió lốc. Một chưởng này đánh ra, kình phong cuồn cuộn thổi quét, một góc quảng trường lát đá cơ hồ cũng bị dư âm đánh cho phải sập xuống một đoạn cỡ mấy phân.

Hồng Đô vung bàn tay, tống một đòn vào chưởng tâm của đối thủ.

Ầm!

Diệp Tiến Đạt chỉ kêu “oái” một cái, loạng choạng lui về sau liên tiếp mười mấy bước. Mỗi bước chân của hắn lại dẫm ra một vết dài sâu độ non nửa đốt tay. Đối diện với gã, Hồng Đô thì vẫn đứng sừng sững như một bức tượng đá.

“Ngươi... vị đạo hữu này té ra cũng là người đã vào Vụ Hải. Khục. Chuyện hôm nay xem ra là một hiểu nhầm, bản tướng thay khuyển tử bồi tội với chư vị. Sau này nhất định sẽ về quản giáo nó thật nghiêm.”

“Không phải nói chúng ta là hung phạm, cần phải bắt vào đại lao, nghiêm trị hay sao?”

Hồng Đô cười, hỏi vặn.

Diệp Tiến Đạt ngẩng đầu, huýt sáo:

“Có sao? Ài. Xem ra là bản tướng quân già. Trí nhớ không được tốt lắm. Có câu chuyện vui thì nhớ chuyện buồn quên đi là vậy đó mà.”

Hồng Đô được thế không chịu bỏ qua, bước lên thêm một bước, nói:

“Thằng ranh kia nói bắt buộc phải phế bỏ hai tay hai chân của bọn ta. Cường giả đã vào Vụ Hải không thể nhục, không cho tên khốn kia một bài học há lại có chuyện bỏ qua dễ dàng như vậy?”

“Hừ! Bản tướng quân kính các hạ cũng là cường giả Vụ Hải mới muốn lui một bước, chẳng nhẽ ngươi lại nghĩ bản tướng sợ ngươi không bằng? Con của Diệp Tiến Đạt ta còn chưa đến lượt kẻ khác chỉ chỏ!”

Nói đoạn, chỉ thấy gã móc từ trong nhẫn chứa đồ ra một tấm hổ phù, dường như chuẩn bị điều động thành vệ quân.