Chương 39: Thuần khanh (giả vờ) giận!

Lâm Thanh mở miệng

định nói, Gia Áo liền nghiêm nét mặt: “Tớ rất quan tâm cậu, Lâm Thanh,

nhưng mà tớ phải quan tâm vị hôn phu của mình hơn!” Một bộ mặt có sắc

quên bạn điển hình của Tô Gia Áo đồng chí được phô bày trần trụi, ngoạn

mục, mặc kệ Thuần Khanh xấu hổ úp mặt vào vai cô, mặc kệ ánh nhìn kì dị

của bọn cùng lớp, mặc kệ đôi mắt trừng trừng của họ Tiêu và họ Lâm.

Trên máy bay, cô tiếp viên đẩy xe thức ăn tới, Gia Áo lấy một ly nước cam,

một ly cafe đen, đưa nước cam cho Thuần Khanh: “Uống đi, có đói bụng

không?”

Bây giờ tới lượt bạn Thuần Khanh nhìn bạn Lâm Thanh

đầy đắc ý. Xem đi xem đi, Gia Áo tốt với Lâm Thanh là bị động, đối với

anh thì luôn chủ động quan tâm nha!

”Thê quân, em uống cafe sao mà ngủ?” Thuần Khanh ta cũng biết chớp mắt to tròn ra vẻ kawai~ chứ bộ!

”Anh ngủ đi, em trông anh, không cần ngủ!”

Nụ cười vô lại, ý nhầm, vô hại, đôi mắt trong veo, Thuần Khanh xấu hổ, xem anh như đứa trẻ á?

Nhưng mà chợt nghĩ tới cảnh trên xe ban sáng, anh liền dụi dụi mặt vào đầu

vai Gia Áo, cô đưa tay ôm lấy bờ vai anh. Thật thoải mái... cho đến khi

máy bay hạ cánh.

”Thuần Khanh, tỉnh dậy nào!”

Thực ra Thuần Khanh đã tỉnh rồi, nhưng mà hiện tại tình địch đang ở đây, phải tranh thủ tình cảm!

Vì vậy có một màn sau đây: ở sân bay trên đảo du lịch, vì đang trái mùa

nên khá vắng vẻ, một cô bé tomboy ôm một nam nhân tóc dài chấm gót xinh

đẹp đang mơ màng, cô ấy tay xách vai đeo mang theo hai cái vali, đi sau

là một nam nhân tóc trắng và một nam nhân tóc dài tới eo mặt đen răng

nghiến như muốn nuốt chửng hai người đằng trước.

Ừm, có vẻ

rất kì quặc, nhưng lại rất...hài hoà, còn có vẻ ấm áp. Nhân sinh không

phải nên như vậy sao? Có hạnh phúc sẽ phải có đố kị thôi.

Gia Áo

cũng không biết hôm nay Thuần Khanh là bị làm sao, nhưng cảm nhận được

hình như anh đang làm nũng, cũng đang ỷ lại mình, tâm thương tiếc nổi

lên. Đừng nói chiều chuộng một chút, Gia Áo chính là cuồng yêu Thuần

Khanh, anh muốn bay lên mặt trăng phỏng chừng cô cũng đáp ứng.

Gia Áo vừa khoá cửa phòng, Thuần Khanh đã tươi tỉnh lại, anh đang xếp quần áo.

Quần áo của anh toàn là đồ mới. Dù Gia Áo rất thích nhìn Thuần Khanh mặc đồ

cổ trang, nhưng mà chung quy không thể đi đâu cũng mặc được. Vì vậy cô

đã dẫn anh đi mua một đống lớn quần áo. Mà Thuần Khanh thì không thể mặc quần áo bình thường được, sẽ làm tổn thương da của anh mất, cho nên đồ

của Thuần Khanh toàn là hàng hiệu chất liệu mềm mại thoải mái, cũng vừa

vặn hợp với bãi biển đầy nắng, âu phục thì đặt may riêng.

Bất quá, Thuần Khanh mặc gì cũng đẹp...

”Này, bóng chuyền bãi biển không?” Điện thoại Gia Áo ting một tiếng, là Bạch Tiểu Diệp nhắn.

”Ok.”

”Vậy giờ xuống đại sảnh đi, mọi người tập hợp rồi.”

Gia Áo thay bộ thể thao trắng năng động, đi giày nike trắng, Thuần Khanh chụp lên đầu cô chiếc nón cói rộng vành.

Còn Thuần Khanh theo chủ nghĩa nam nhi có giáo dưỡng không được để da thịt

lộ liễu, mặc quần âu đen bằng thun cùng áo thun dài tay.

”Thuần Khanh à, anh mặc vậy không nóng hả? Mặc cái này đi, em không ý kiến gì đâu!”

Thuần Khanh thở dài nhìn chiếc quần đùi tới đầu gối trên tay Gia Áo, cái này

mặc cho thê quân xem còn có thể, sao lại bảo anh mặc ra chốn đông người

chứ? Thê quân quá đáng! Giận!

”Ơ...này, chờ em với!” Nhìn

Thuần Khanh không thèm nhìn bản thân lấy một cái, ra khỏi phòng, đóng

sầm cửa lại, Gia Áo sốt ruột đuổi theo, vò vò mái tóc ngắn củn, rối rắm

không biết bản thân vừa phạm phải sai lầm chết người gì mà để nam thần

nổi tiếng hiền thục ôn hoà phải giận?

Ừm, lo dỗ Thuần Khanh,

ai còn tâm trí cho Lâm Thanh nữa? Thuần Khanh cười thầm đầy khoái chí

nhìn Lâm minh tinh hết lần này đến lần khác định xen vào giữa hai người, từ mời Gia Áo đi ăn đặc sản đến hẹn chơi du thuyền, lại bị Gia Áo phũ

phàng đẩy ra với lí do: “Hôn phu của tớ đang giận á. Không rảnh chơi với cậu được!”

Quay qua Thuần Khanh, Gia Áo xoay 180 độ, từ vẻ

mặt lạnh lùng khó chịu lại lộ ra vẻ mặt phu nô: “Thuần Khanh ngồi

đi...Anh đói bụng không?...Không hả?...Vậy ăn chút thức ăn vặt

nhé!...Anh muốn uống nước ép cà rốt hay sinh tố bơ?...Ngoài bãi biển

nắng lắm, anh không chơi bóng chuyền vậy em tìm cho anh cái dù lớn

nhé?...” Vân vân và mây mây. Còn đồng chí Thuần Khanh phối hợp diễn trọn vai mặt liệt, à không, môi có trề ra một chút á, nhưng mà vẫn không

thèm đếm xỉa làm Gia Áo gấp xoay vòng vòng! Nhưng mà trong lòng anh thì

đang nở hoa, vừa ngồi trên ghế tre, bên cái bàn tre, nhấm nháp bơ xay

ngon lành dưới cái dù thật lớn, tất cả đều là Gia Áo cố ý mang đến cho

anh, vừa nhìn thân hình uyển chuyển linh hoạt của Gia Áo trên sân bóng.