Chương 36: Thức tỉnh dị năng

Khóe miệng của Tô Dục cong lên không chút dấu vết, cô em này vẫn rất hiểu chuyện.

"Không được! Tô Dục, đồ ngốc này!"

Chân Ngu vùng khỏi vòng tay ôm của anh, quay lại trừng mắt nhìn anh, tiện tay gõ vào đầu anh một cái: "Đừng để con gái khó xử chứ! Lâm Mông, em vẫn ở cùng tôi! Tô Dục giở chứng thì kệ Tô Dục đi, dù sao thì người ta cũng phải ngủ!"

Mọi người lại im lặng.

Chân Ngu, cô em gái này, cô không thấy ánh mắt vừa rồi của anh ấy sao!

Thật đáng sợ!

Nhưng trong số những người có mặt, có lẽ chỉ có Chân Ngu mới có thể chế ngự được anh.

Thực ra, anh đặc biệt muốn ở chung phòng với Chân Ngu là có lý do.

Theo như hồi ức vào đêm tận thế, sẽ có một số người kích hoạt dị năng, mà trước khi dị năng thức tỉnh, sẽ sốt suốt một đêm.

Mặc dù không chắc lần này có diễn ra theo hồi ức đó không, cũng không chắc Chân Ngu không có dị năng ở kiếp trước thì lần này có không, anh chỉ muốn canh chừng bên cạnh cô, dù chỉ một đêm cũng được.

Thôi, vẫn dùng tinh thần lực chú ý một chút đi.

Nghĩ đến đây, Tô Dục thu hồi suy nghĩ nhưng lại thấy Vương Đằng đứng bên cạnh kiên nhẫn nhìn anh.

Ngoài Chân Ngu, Tô Dục sẽ không dành cho người khác biểu cảm thừa thãi, nhàn nhạt nói.

"Được rồi."

Vương Đằng lau mồ hôi, anh ta cũng không hiểu tại sao mình lại cẩn thận như vậy, nhưng khi phản ứng lại thì anh ta đã làm như vậy rồi.

Đêm đen, cuối cùng cũng đã đến, dường như chỉ trong chớp mắt, mặt trời đã lặn xuống, mang đến cho thế giới này bóng tối vô tận.

Trên trời không có trăng, ngay cả sao dường như cũng không có, có chút vắng vẻ.

Đêm đáng lẽ phải yên tĩnh nhưng thực tế lại không hề yên tĩnh.

Những con tang thi bên ngoài dường như không biết nghỉ ngơi, phát ra tiếng gầm gừ và tiếng cào cửa sắc nhọn.

May mắn thay, không có con tang thi nào biết đi thang máy lên tầng trên và cửa thoát hiểm đã bị họ đóng lại, do đó tầng trên tạm thời không có tang thi.

Để không thu hút tang thi, họ không bật đèn và vào lúc tám giờ tối, khi Đại Thiên Thiên đi vệ sinh, cô ta mới phát hiện ra điện đã mất.

Mặc dù vẫn còn một chút nước, nhưng màu nước chảy ra hơi ngả vàng nên họ không sử dụng nữa.

Mọi người theo nhóm của mình trở về phòng, cửa đều đóng nhưng không khóa, sợ có tình huống bất ngờ nào đó.

Đêm mười hai giờ, có thể nghe thấy một số người trong số họ đã ngủ ngon lành.

Tương tự như vậy, tiếng rêи ɾỉ đau đớn đầu tiên cũng vang lên yếu ớt.