Chương 45: Ánh mắt nóng bỏng

"Ừ." Vương Đằng gật đầu nhưng Đại Thiên Thiên lại có chút không tình nguyện: "Tô Dục, chúng ta cũng đi cùng đi! Chỉ là lấy đồ thôi mà, chúng tôi đợi anh!"

"Không cần, còn phải tìm một lúc nữa."

Tô Dục nói xong, liền nắm tay Chân Ngu, thong thả bước vào cánh cửa tầng năm.

Đại Thiên Thiên dậm chân, muốn đuổi theo nhưng phát hiện sau khi họ vào, cánh cửa đã bị khóa từ bên trong.

"Đi thôi, Đại Thiên Thiên."

Vương Đằng im lặng một lúc rồi lên tiếng.

Anh ta có thể nhận ra, Tô Dục thỉnh thoảng sẽ cuồng nhiệt nhìn trộm Chân Ngu, ánh mắt đó nóng bỏng đến mức có chút đáng sợ.

Còn Đại Thiên Thiên còn muốn chen vào giữa hai người họ, chỉ có thể nói, Đại Thiên Thiên thực sự bị khuôn mặt và sức mạnh của Tô Dục mê hoặc, không nhìn ra người ta đã sớm có ý trung nhân.

"Được." Đại Thiên Thiên bất lực đáp một tiếng, lấy ra từ thắt lưng.

Năng lực của cô ta còn chưa quen thuộc, trong trường hợp Tô Dục, người có sức chiến đấu bùng nổ không có ở đây, vẫn nên cầm vũ khí thì an toàn hơn.

Làm sao cô ta có thể không nhìn ra ánh mắt lộ liễu của Tô Dục khi nhìn Chân Ngu, cô ta chỉ cảm thấy Chân Ngu có thể làm được, cô ta cũng có thể, cô ta và Tô Dục đứng cùng nhau mới xứng đôi hơn.

Người ta đều nói "Nữ truy nam, cách một lớp màn", cô ta hoàn toàn không nghĩ tới Tô Dục sẽ làm việc tuyệt tình như vậy thôi, vậy thì trước tiên tìm thức ăn đi!

Để tránh bị Trương Quân và những người khác lấy hết đồ ngon!

Tầng năm là nơi Tô Dục vẫn ở, cũng là nơi Chân Ngu quen thuộc nhất, nhìn thấy cánh cửa nhà ông Trương hàng xóm mà cô từng chăm sóc cùng mở toang, hơn nữa trên mặt đất còn kéo một vệt máu dài.

Nhìn như vậy thì biết ông ấy có lẽ đã gặp chuyện không may.

Lúc này, Chân Ngu lại hy vọng ông Trương thực sự tu tiên thành công, đi làm tiên nhân hay gì đó thì tốt rồi.

"Đúng rồi, Tô Dục, anh muốn tìm thứ gì?"

Số lượng tang thi trên tầng này có vẻ không nhiều nhưng có vẻ quá yên tĩnh.

Chân Ngu cảnh giác cầm dao, nhìn khắp nơi, đề phòng tang thi ở đâu đó lao ra.

"Ừm tìm tang thi." Anh suy nghĩ một chút rồi trả lời nghiêm túc, sau đó thấy Chân Ngu quay đầu nhìn anh, mới cong môi bổ sung một câu: "Vừa nãy, đùa thôi."

Đúng rồi tìm tang thi làm gì?

Trốn còn không kịp!

Chân Ngu lẩm bẩm trong lòng, không nhận ra chủ đề đã bị Tô Dục dễ dàng dẫn sang hướng khác, không hỏi thêm anh đến đây tìm gì.

Tô Dục phát tán năng lực tinh thần, mười giây sau, khóe miệng không dấu vết cong lên.

Thực ra anh thực sự đến tìm tang thi!