Chương 47: Thế giới tận thế, thật đáng sợ.

Tô Dục cúi đầu mỉm cười nhẹ, biểu cảm vừa sợ hãi vừa ép buộc bản thân tập trung chú ý của Chân Ngu lúc này thật đáng yêu.

"Gừ gừ! Gừ gừ!"

Cuối cùng, con tang thi nữ cũng đi đến chỗ cách Chân Ngu chưa đầy năm bước, phát ra tiếng gầm gừ.

Còn Chân Ngu cũng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cẩn thận nhớ lại những lời Tô Dục đã nói với mình.

"Xác sống giai đoạn đầu hành động chậm chạp, thị lực kém, chủ yếu dựa vào âm thanh và mùi máu để phân biệt, chỉ có điều sức mạnh lớn hơn một chút, cô có thể gϊếŧ chúng bằng cách phá hủy đầu chúng một cách nhanh chóng."

Hành động chậm chạp, thị lực kém chính là như vậy! Chân Ngu bắt đầu bước đi, không ngừng bước nhanh.

Còn con tang thi nữ cũng như Tô Dục đã nói, nửa ngày mới quay người lại.

Trải qua hơn hai phút vòng vo với con tang thi nữ, Chân Ngu cuối cùng quyết định tấn công từ phía sau cô ta!

Cô đột ngột vật con tang thi nữ từ phía sau xuống đất, hai chân đè chặt hai tay cô ta, tay trái đè chặt cổ cô ta.

Lúc đâm nhát dao đầu tiên, cảm giác giống như lúc Tô Dục ở sau lưng cô vừa rồi, nhưng không biết có phải do vị trí không chuyên nghiệp hay không mà đầu con tang thi nữ vẫn còn lắc lư chậm chạp.

Cảm giác rõ ràng là dao đã đâm vào rồi mà con tang thi vẫn chưa chết hẳn, giống như cảm giác thường ngày rõ ràng là dùng giấy đè chết một con sâu nhưng vừa buông giấy ra thì nó lại bò lên tay bạn.

Cảm giác tồi tệ này khiến Chân Ngu như thể có một dây thần kinh nào đó trong đầu đứt mất, hét lên đâm liên tiếp vào cái đầu vẫn còn động đậy của con tang thi nữ hơn chục nhát.

Khi cô đâm đến nhát thứ mười tám, Tô Dục xông vào nắm lấy tay cô.

Chân Ngu lấy lại lý trí, ngơ ngác cúi đầu nhìn con tang thi nữ dưới thân, phát hiện đầu cô ta giống như một quả cầu thạch cao vỡ vụn.

Chân Ngu thở hổn hển, nhìn đôi tay đầy máu của mình và cái đầu bị vỡ của con tang thi nữ trên mặt đất, không nhịn được chạy nhanh sang một bên nôn mửa.

Nôn xong, cô vô thức rơi nước mắt, lòng như bị đá chèn, rất khó chịu.

Thế giới tận thế, thật đáng sợ.

Tô Dục cũng không hoảng hốt, chỉ dựa vào tường, đợi cô gϊếŧ tang thi lần đầu tiên, bình tĩnh lại rồi mới tiếp tục.

Còn Chân Ngu, ngoài ý muốn chỉ khiến anh đợi ba phút.

"Chân Ngu, em làm tốt lắm."

Tô Dục lấy khăn sạch trong không gian ra, lau miệng cho cô, lại lấy một chai nước khoáng nhỏ cho cô súc miệng.

Thấy ánh mắt cô vẫn còn hơi đờ đẫn, anh rút một tờ khăn giấy ướt, nhẹ nhàng lau mười ngón tay dính máu của cô.

Chân Ngu ngẩn người hồi lâu, cuối cùng mới gọi tên Tô Dục.