Chương 39

Dù sao mỗi ngày các cô cũng có nhiệm vụ, thu hoạch bao nhiêu vật tư và điểm tích lũy thì phải phóng thích bấy nhiêu nước.

Đinh Hiểu Manh lúc này tâm không tạp niệm phóng thích dị năng, nếu Đồng Quan Nguyệt đã hứa hẹn, tin tưởng anh nhất định sẽ sắp xếp tốt.

Dù sao cô đã trả thù lao và đưa ra thành ý.

Nhớ lại lúc vừa mới tiếp xúc với Đồng Quan Nguyệt, Đinh Hiểu Manh lại suy nghĩ hết lần này đến lần khác xem có chỗ nào không ổn hay không.

Lúc ấy cô đã nghĩ ra cách dùng dị năng tinh lọc để nguỵ trang, giờ phút này nhớ lại, ngẫm lại chính mình vẫn là có sơ suất.

Nếu lỡ như người ta là là người cực kỳ hung ác, hoặc là kẻ điên cuồng nghiên cứu thì nhất định sẽ giam cầm cô, bắt cô liên tục sử dụng dị năng hệ thuỷ biến dị.

Ngẫm lại, sau lưng Đinh Hiểu Manh có chút lạnh cả người.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, biểu cảm vừa rồi của Đồng Quan Nguyệt và Giang Hạo, hẳn là không đến mức đối xử với cô như vậy.

Đại khái, lúc ấy mặc dù không có cảm nhận được ác ý. Nhưng sau này vẫn phải nghĩ biện pháp tiếp xúc với đối phương, để cho không gian đưa ra mức độ thân thiết rồi mới quyết định.

Chuyện lần này, cũng nhắc nhở cô một điều, về sau làm việc phải cẩn thận một chút.

Có lẽ là bởi vì thật sự quá nóng, nhiệt độ quá cao, bọn họ lại tiếp tục an ổn đi thêm hai giờ.

Trên đường cũng có chiến đội khác ra ngoài tìm kiếm vật tư, nhìn thấy vải bố màu đỏ trên cánh tay bọn họ, còn có thanh ngang màu đỏ dùng bút mực viết chữ chiến đội Dã Lang trước thẻ quân đội.

Hơn nữa bọn họ còn nhân số đông đảo, vừa nhìn liền biết không dễ chọc cho nên cũng không ai dám tiến lên quấy rầy.

Còn có người đi ngang qua, vội vã chào hỏi rồi rời đi.

Lúc này mặt trời đã lên cao, 300 người lần nữa dừng lại nghỉ ngơi hồi phục, lần này thời gian sẽ tương đối dài.

Buổi trưa phải sắp xếp ăn uống, lúc này cũng là thời điểm nóng nhất trong ngày, không thể đi tiếp, cơ thể sẽ chịu không nổi.

Giang Hạo lần nữa đứng ra chỉ huy mọi người dọn dẹp khu vực phế tích tương đối bằng phẳng, bọn họ có nhiều người như vậy, không thể trực tiếp nghỉ ngơi và hồi phục ngay tại giữa đường.

Mười người một tổ, tự do xếp tổ đội. Đội trưởng nhận vật tư, ăn cơm nghỉ ngơi hai giờ rồi xuất phát.

Nghe được những gì Giang Hạo nói, nhóm dị năng giả hệ thuỷ nhóm cũng đều xuống xe, bọn họ có thể ở trên xe nghỉ ngơi.

Nhưng phải nghe theo sắp xếp để nhận vật tư, giải quyết bữa trưa.

Vốn dĩ có thể chia làm hai nhóm, nhưng trong số đó cũng có những người chồng cùng nhau đi làm nhiệm vụ nên bọn họ nhất định không muốn tách ra.

Trong chiến đội cũng có các tiểu đội quen thuộc nhau cùng làm nhiệm vụ, cũng tự nhiên đi sang nhóm bọn họ.

Đinh Hiểu Manh cũng không quen biết ai, đang lo lắng không biết lập nhóm cùng ai thì bên cạnh cô có người lặng lẽ kéo kéo ống tay áo của cô.

"Chị Đinh, đi theo tôi, sau này chị chung đội nghỉ ngơi với chúng tôi."

Cô nhìn đối phương, vóc dáng cao một mét chín, trong ánh mắt lộ ra vẻ cẩn thận từng li từng tí, ngón trỏ đặt ở giữa môi, làm động tác im lặng.

Đinh Hiểu Manh nhận ra anh ta, cậu bé đẹp trai gọi Đồng Quan Nguyệt là anh cả.

"Được, cậu gọi tôi là chị Hiểu Manh đi, cậu lớn hơn tôi, gọi chị Đinh nghe có vẻ lạ."

Đinh Hiểu Manh nghe đối phương gọi cô là chị Đinh, thật sự là không được tự nhiên.

"Được, chị Hiểu Manh, em tên Tề Tiểu Đao năm nay 20 tuổi, chị có thể gọi em là Tiểu Đao."

"Tôi 21."

Tề Tiểu Đao thấy Đinh Hiểu Manh xuống xe, lập tức nhận ra cô là đối tượng anh hai bảo anh ta phải bảo vệ.

Nhìn vóc dáng nhỏ bé của cô, anh ta sợ mình dùng sức quá mạnh sẽ làm tổn thương cô.

Chỉ dám dùng hai ngón tay nhẹ kéo ống tay áo của cô.

Ý bảo cô đừng lên tiếng, đi theo anh ta.