Chương 45

Có người muốn sống ổn định trong căn cứ, nhưng cũng có người muốn mạo hiểm để kiếm được nhiều hơn.

Ai cũng có nhiệm vụ riêng, và Đinh Hiểu Manh phát hiện ra một điều khá khó xử: dường như cô là người phụ nữ duy nhất không có bạn đời bên cạnh.

Sau khi được phân nhóm, cô được Tề Tiểu Đao đưa vào nhóm của họ. Khi đó, cô chỉ chăm chú vào việc muốn biết Đồng Quan Nguyệt và Giang Hạo có giá trị thuộc tính như thế nào, nên không để ý.

Bây giờ cô mới nhận ra rằng, những phụ nữ lớn tuổi hơn cô đều đã có chồng hoặc có người theo đuổi, thậm chí cả những cô gái trẻ hơn cô cũng có người bên cạnh.

Để giảm bớt sự xấu hổ này, Đinh Hiểu Manh cũng học những người khác cùng nhau tìm nơi nghỉ ngơi buổi tối.

Trong thế giới tận thế, mọi người đều cố gắng ở gần nhau, Đinh Hiểu Manh cũng không ngoại lệ, cô chỉ cố tìm một chỗ phù hợp và thoải mái.

Cô có lều, nên không lo lắng về việc ngủ nghỉ sẽ gặp khó khăn gì.

Còn việc người khác có ở lại trong căn nhà này hay đến nơi khác cùng với những người họ quen biết, điều đó là tùy thuộc vào sự lựa chọn cá nhân.

Đinh Hiểu Manh đi làm nhiệm vụ liền lo lắng đến vấn đề ngủ đêm, cho nên cô đã đặt một cái lều đơn du lịch trong ba lô.

Loại lều trại lớn nhỏ này, lúc trữ vật tư, cô cũng đã dự trữ mấy trăm cái.

Cái này vẫn là nhờ cô nghĩ rất nhiều biện pháp để người ta làm theo kiểu dáng cũ, nhìn người khác đều tự tìm người mình quen thuộc bận rộn, cô cũng tự đi tìm một chỗ mình hài lòng.

Một góc có tường hai bên, cách những người xung quanh không quá gần, nhưng cũng không quá xa.

Đừng nghĩ có nhà dân là sẽ có giường ngủ, đại bộ phận người làm nhiệm vụ. Buổi tối đều là tùy ý tìm một góc để ngủ, còn phải luôn luôn đề phòng.

Cho nên sau khi ra khỏi căn cứ, bất luận là làm nhiệm vụ gì đều thật sự rất vất vả.

Bởi vì ba người Đồng Quan Nguyệt một người chịu trách nhiệm cho một nhóm , lúc này đều đang sắp xếp chuyện của mình, cũng không có chú ý đến cô.

Lúc Đinh Hiểu Manh mở lều ra lắp đặt, những người xung quanh chuẩn bị đến một góc giống như cô khi nhìn thấy lều của cô đều rất kinh ngạc.

Trước khi tận thế đến, lều trại cũng không phải đồ thường dùng hằng ngày, cũng không có sản xuất bao nhiêu.

Mà bây giờ cũng chưa khôi phục sản xuất đồ chơi này, huống chi khi ra ngoài, bất cứ lúc nào cũng không thể lơ là, không ai còn có tâm tình đi chuẩn bị cái này.

Khi nguy hiểm ập đến, sơ tán ngay lập tức và cũng nghĩ đến việc dành thời gian để dọn dẹp những thứ này.

Lúc này mọi người nhìn Đinh Hiểu Manh thong thả chuẩn bị, có người hâm mộ, có người đố kỵ, cũng có người khịt mũi coi thường phụ nữ chính là già mồm cãi láo.

Đinh Hiểu Manh cũng mặc kệ những thứ này, không gian của cô có rất nhiều, đương nhiên cũng sẽ không vì một cái lều trại mà làm chậm trễ thời gian chạy trốn.

Nếu thật sự gặp nguy hiểm, cô chắc chắn sẽ chạy đầu tiên, sở dĩ cô dùng lều trại, chỉ là muốn cho mình thoải mái một chút, cũng có nhiều không gian riêng tư hơn.

Thức ăn buổi tối so với buổi trưa mà nói thì phong phú hơn rất nhiều, cũng không còn là bánh bao đơn giản ăn cùng thịt khô nữa.

Mấy nồi lớn không biết nấu canh gì từ xương động vật biến dị, trong mỗi nồi thỉnh thoảng nhìn thấy vài phiến lá xanh biếc.

Mấy nồi lớn khác thì dùng để chiên giòn thịt động vật biến dị và nấu một ít cháo ngũ cốc.

Mỗi người ước chừng một người có thể nhận được một chén cháo nhỏ, một chén canh nhỏ, về phần thịt thì rất nhiều, không đến mức để cho người ta đói bụng.

Bát đũa là cá nhân tự chuẩn bị, nhìn trên mặt mọi người trong chiến đội tràn đầy tươi cười, có thể hiểu được những thứ này đối với bọn họ mà nói là đã rất phong phú.

Nhưng đối với Đinh Hiểu Manh có vật tư sung túc mà nói, những món ăn này thật sự là quá mức đơn giản.