Chương 2

Gia cảnh Triệu Dung Dung không được tốt, vẫn luôn nhờ sự giúp đỡ của Yến Yến mẹ của Hàn Thư Hân để đi học.

Hàn Thư Hân và Triệu Dung Dung bắt đầu là bạn học với nhau từ khi còn nhỏ, chính là vào lớp 5, quan hệ hai người luôn rất tốt, từ cấp hai lên cấp 3 vẫn luôn là bạn cùng lớp.

Hàn Thư Hân là người vô tư, trong lòng nghĩ như thế nào đều chia sẻ với Triệu Dung Dung.

Bởi vì cô thường xuyên kể về Lưu Duệ Thành, nhờ đó mà Triệu Dung Dung thuận lợi trèo lên người Lưu Duệ Thành.

Hàn Thư Hân chưa từng nghĩ tới, có một ngày người bạn tốt nhất của cô sẽ phản bội cô.

Nếu không phải cô bí mật trốn ra ngoài tìm Lưu Duệ Thành, sẽ không thể nào biết được đôi cẩu nam nữ cùng nhau làm ra chuyện phản bội cô.

Sau khi bị phát hiện, Triệu Dung Dung vẫn luôn khóc lóc xin lỗi cô.

Hàn Thư Hân mắng cô ta không biết xấu hổ, đến cả vị hôn phu bạch nguyệt quang của bạn tốt cũng dám câu dẫn, nhịn không được cho Triệu Dung Dung một cái tát.

Đúng vậy, cô không nghe lầm, Hàn Thư Hân cùng với bạch nguyệt quang Lưu Duệ Thành đã được người nhà sắp xếp cho đính hôn.

Lưu Duệ Thành thấy chuyện tốt của bản thân bị vị hôn thê trên danh nghĩa phá hoại, vội vàng an ủi người phụ nữ vừa mới bị đánh, trong lòng vô cùng tức giận.

Hắn dùng sức đẩy mạnh Hàn Thư Hân, khiến đầu cô đập vào bậc thang, sau đấy rơi vào hôn mê.

Hai người kia nhìn thấy Hàn Thư Hân ngã xuống đất nằm bất động, Lưu Duệ Thành còn chưa hết giận, hắn đá thêm vài cái vào chân Hàn Thư Hân; “Đứng dậy đi, đừng ở đó giả chết nữa.”

Cô vẫn nằm đó không nhúc nhích, Lưu Duệ Thành sợ Hàn Thư Hân thật sự xảy ra chuyện, lúc này mới đưa người vào bệnh viện.

Trong truyện, sau khi Hàn Thư Hân tỉnh lại đã khóc náo lên, còn uy hϊếp sẽ để Yến Yến nữ sỉ chặt đứt chu cấp cho Triệu Dung Dung.

Lúc này nữ chủ càng khóc đáng thương hơn.

Lưu Duệ Thành vô cùng đau lòng, tuyên bố muốn chia tay cũng như là giải trừ hôn ước với Hàn Thư Hân, sau đó không quan tâm đến Hàn Thư Hân đang đau khổ níu kéo, để cô lại một mình trong bệnh viện rồi rời đi.

Trong truyện Hàn Thư Hân cũng là một người si tình, đã trải qua sự phản bội cùng lúc của bạn tốt và bạch nguyệt quang, con người trở nên khó chịu dễ nóng giận, tính cách vặn vẹo, luôn ở trong tối ngoài sáng khi dễ nữ chủ.

Bất quá ngày vui ngắn chẳng tày gang, Hàn Thư Hân làm loạn không được bao lâu thì mạt thế đến, nữ chủ không chỉ thức tỉnh được dị năng hệ trị liệu mà còn cảm nhận được thiên tài địa bảo.

Đúng lúc trong tay Hàn Thư Hân có vòng tay phỉ thúy được mẹ nuôi Yến Yến cho cô, vòng tay này có sức mạnh của trời đất, sau khi lấy máu nhận chủ có thể mở ra không gian.

Triệu Dung Dung cảm nhận được vòng tay phỉ thúy không phải là đồ vật bình thường, đã kêu Lưu Duệ Thành lừa lấy vòng tay của nguyên chủ, đưa cho cô ta, vì thế Triệu Dung Dung thuận lợi “thức tỉnh” dị năng không gian.

Nghĩ đến đây, Hàn Thư Hận hận không thể lại bị tia chớp đánh vào một lần nữa, nói không chừng sau khi bị đánh còn có thể trở về.

Tuy nhiên nằm suy ngẫm lại thì cô cũng không dám thật sự để tia chớp đánh vào một lần nữa, lỡ đâu hồn phi phách tán trở thành cặn bã thì phải làm sao!

Sau khi Hàn Thư Hân suy nghĩ kỹ càng, cô liền bĩu môi khinh thường, ai thèm quan tâm đến đôi cẩu nam nữ rác rưởi kia chứ, dù sao cô cũng không bao giờ muốn liên quan đến thứ rác rưởi đó.

Nhắc mới nhớ, mạt thế sắp đến rồi, cô lại không phải là người có hào quang của nhân vật chính.

Hiện tại quan trọng nhất chính là chạy nhanh về nhà, để vòng tay phỉ thúy lấy máu nhận chủ, sau đó nói tin tức về việc mạt thế sắp đến cho Yến Yến nữ sỉ.

Nguyên chủ đối với người mẹ nuôi này có tình cảm rất phức tạp, cô biết mình không phải là con gái do Yến Yến nữ sỉ sinh ra, cảm thấy vô duyên vô cớ hưởng thụ tình thương của mẹ, nên trong lòng rất khó chịu, vì vậy cô luôn trốn tránh Yến Yến nữ sỉ.

Yến Yến dường như nhận ra được suy nghĩ của cô, cũng đã thử đả thông tư tưởng với cô vài lần, nhưng mà cô đang trong thời kỳ phản nghịch của thiếu nữ, sao có thể bởi vì vài câu nói khuyên bảo của Yến Yến nữ sỉ mà kết thúc thời kỳ phản nghịch được.

Cô càng trở nên chống đối hơn so với lúc trước, đi sớm về trễ, cự tuyệt không muốn nói chuyện với Yến Yến nữ sỉ, hơn nữa còn ầm ỹ đòi phải gả cho Lưu Duệ Thành.

Yến Yến nữ sỉ không lay chuyển được con gái, chỉ có thể cắt đất đền tiền cộng thêm cổ phần công ty nhà mình làm của hồi môn, để nguyên chủ thuận lợi được đính hôn.

Tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Hàn Thư Hân biết được nguyên chủ đã không nói chuyện với Yến Yến nữ sỉ gần một năm.

Hàn Thư Hân thật muốn cho thân thể này một cái tát, nhìn xem trái tim của cô ta có phải được làm bằng đá hay không.

Trong trí nhớ, Yến Yến nữ sỉ là một người phụ nữ nhã nhặn lịch sự dịu dàng, bởi vì không thể sinh con, nên bà đã xem nguyên chủ như con gái ruột mà nuôi dưỡng, thậm chí còn trao lại vòng tay phỉ thúy gia truyền như là vật đính hôn cho nguyên chủ.

Hàn Thư Hân cảm thấy nguyên chủ quả thực chẳng ra gì, nếu như cô đã xuyên không vào rồi, nhất định cô sẽ đối xử thật tốt với Yến Yến nữ sỉ, sẽ không để bà bị nữ chủ Triệu Dung Dung lừa gạt mà bỏ mạng.

Chờ sau khi cô để vòng tay phỉ thúy lấy máu nhận chủ, làm trò biểu diễn trước mặt Yến Yến nữ sỉ một phen, để bà tin rằng tin tức mạt thế sắp đến là sự thật.

Sau đó dắt theo Yến Yến nữ sỉ đi kiếm vật tư dự trữ, rồi tìm một nơi an toàn để trốn đi, chờ đợi quân đội cứu viện đến.

Nghĩ đến đây, Hàn Thư Hân không nằm nổi nữa, cô nỗ lực khống chế cơ thể, giãy giụa ngồi dậy, ngay sau đó cảm giác choáng váng lại ập tới, cơ thể bất lực mà ngã xuống.

Xong rồi, ông trời muốn tiêu diệt tôi!!!!!!!!!!

Triệu Dung Dung được Lưu Duệ Thành ôm vào lòng, khóe mắt nhìn về động tĩnh phía bên đây, cuống quít đẩy hắn ta ra, sửa sửa vạt áo, eo thon uốn éo chạy chậm về phía cô.

“Hân Hân, cậu không có việc gì thật là tốt quá rồi, huhu, vừa rồi mọi người rất lo lắng cho cậu.”

Hàn Thư Hân vẫn còn hoa mắt chóng mặt, chưa kịp hồi phục tinh thần, lại nhận được cái ôm của “cô bé đáng thương” đang khóc như lê hoa đái vũ, tức khắc hạn hán lời.

Trách không được người ta là nữ chủ, nhìn vòng một cỡ F kia, Hàn Thư Hân hoài nghi rằng nếu cô vẫn để nữ chủ tiếp tục ôm như vậy, thì cô sẽ là người xui xẻo đầu tiên bị ngực bự làm cho ngạt chết.

“Cô buông tôi ra trước đã!” Giọng nói Hàn Thư Hân khàn khàn, dùng hết sức lực từ khi cha sinh mẹ đẻ mới thoát khỏi lòng ngực của nữ chủ.

“Hân Hân, cậu có không thoải mái ở chỗ nào không? Cậu không biết tớ rất lo lắng rằng cậu sẽ xảy ra chuyện, huhuhu…”

Lo lắng cho nguyên chủ mà còn có thể cùng thằng chóa kia hôn hít nồng nhiệt nửa tiếng đồng hồ?

Nghĩ đến việc mà hai người kia vừa làm, cả người Hàn Thư Hân liền thấy không thoải mái, bất động thanh sắc* tránh xa nữ chủ:

*Bất động thanh sắc: mặt không một biểu tình, không chút biến sắc

“Cảm phiền cô tránh xa tôi ra một chút, tôi sắp không thở nỗi rồi.”

“Hân Hân, cậu còn giận tớ sao?” Triệu Dung Dung lại khóc lên: “Thật sự không phải tớ cố ý muốn tranh giành A Thành với cậu đâu…”

Nói tới đây, Triệu Dung Dung siết chặt nắm đấm, giống như là hạ quyết tâm, vừa buồn bã vừa đau khổ nói:

“Giữa tớ với anh ấy không có bất cứ quan hệ nào hết, cậu yên tâm, tớ sẽ để anh ấy về với cậu.”

Hàn Thư Hân cuối cùng cũng hiểu được sự giận dữ của nguyên chủ, người đàn bà này cũng quá là giả tạo rồi.

Vừa rồi còn mới tình cảm mãnh liệt mà hôn hít nồng nhiệt, môi Triệu Dung Dung vẫn còn hồng và sưng, khóa kéo trên eo sườn vẫn còn chưa kéo lại, Hàn Thư Hân xuyên qua tấm vải mỏng trước ngực vẫn còn có thể nhìn thấy vài sợi chỉ bạc trên cặp bánh bao trắng mềm.

Như này mà còn kêu là không có quan hệ, vậy như thế nào mới được coi là có quan hệ?

Hàn Thư Hân không nhịn được lại nghĩ, chẳng lẽ là do cô quá mức bảo thủ, không biết giới hạn của sự thuần khiết nằm ở mức độ nào?

Lưu Duệ Thành đứng một bên nhìn thấy Hàn Thư Hân không để ý tới Triệu Dung Dung, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hàn Thư Hân, trong mắt hiện lên sự khinh miệt:

“Nói thật cho cô biết, nếu không phải Dung Dung lo lắng sợ cô bị kí©h thí©ɧ, thì tôi đã chặt đứt quan hệ với cô từ sớm rồi.

Tôi không hề thích cô dù chỉ một chút, người tôi thích chính là Dung Dung, tôi sẽ nói chuyện với người nhà để giải trừ hôn ước với cô, sau này cô đừng làm phiền tôi nữa.”

Hàn Thư Hân hồi phục tinh thần, nghe thấy câu nói hùng hồn của Lưu Duệ Thành.

Haha, thật kinh ngạc, đồng ý giải trừ hôn ước, thật đúng là cảm ơn đại gia.

Hàn Thư Hân cố kiềm nén sự choáng váng, cắn răng nói: “Cầu mà không được, ai mà không hủy bỏ hôn ước người đó là chó.”

Triệu Dung Dung: “...”

Lưu Duệ Thành: “...”