Chương 61

Đã là ngày thứ ba cậu bị nhốt lại đây.

Juwakira thật sự không thể chịu được ánh mắt khao khát đầy lửa vọng của Tsukimaru nhìn cậu mọi lúc. Y tới giờ lại mang cơm đến cho cậu, uy cậu ăn. Tsukimaru ngồi cạnh mép giường uy cơm cho cậu cậu vì tức giận mà phun cơm vào mặt y.

Y liền nỗi đùng đùng sát khí đem y phục của cậu xét rách một ít.

Nhìn cậu uy hϊếp :" Em mà còn không chịu ăn thì đừng trách tôi , sức chịu đựng tôi cũng có giới hạn "

" Vậy thì hãy thả...ưʍ....biếи ŧɦái, ghê tởm...Aaa" Y đột ngột chiếm lấy môi cậu, giãy giụa, cắn lấy môi hắn,tránh khỏi nụ hôn liền mắng y, y nỗi giận tát một cái như trời giáng, đau rát cả gương mặt bên trái. Hai tay vẫn bị yêu đằng trói lại trên đỉnh đầu hoàn toàn không thể làm gì được.

Tsukimaru sững sờ trước hành động vừa rồi, y không cố ý đánh cậu, y chỉ muốn Juwakira có thể nghe lời mình mà ăn uống hoàn toàn không phải cố ý.

" Ta...ngươi có sao không...Juwakira..."

Juwakira trừng mắt nhìn y :" Tsukimaru nếu không thả thì ngươi gϊếŧ ta luôn đi ta thà chết cũng không muốn bên cạnh ngươi " Nói rồi vùng vẫy hai chân đạp liên tiếp vào Tsukimaru.

Tay y bắt lấy cổ chân cậu giơ lên cao.

" Aaa, bỏ xuống, mẹ nó bỏ xuống ngay cho lão tử " Lão tử không thích chơi cái trò này biết không, bỏ ra mau.

Juwakira không yên phận , bắt đầu hoạt động miệng chửi rủa Tsukimaru.

Cậu càng chửi y y càng giơ một chân cậu lên cao :" Aaa được rồi buông xuống đi, ta yên phận mà"

Tsukimaru cong khóe môi để chân cậu xuống tiếp tục uy cơm cho cậu. Cơm tới miệng cậu lại quay đầu né tránh không chịu ăn.

" Ta còn nhiều cách bắt ngươi phải ăn lắm, bất quá lúc này ta nhẹ nhàng ngươi không ăn thì ..."

" Ưm" Juwakira nhíu mày há miệng ăn cơm Tsukimaru uy tới cho cậu.

Tsukimaru hài lòng cong khóe môi. Ngoan như vậy ngay từ đầu có phải tốt hơn không.

Đây chỉ là bắt đầu, Juwakira em ấy là của tôi. Xin lỗi nha biểu đệ. Người làm biểu huynh này không tốt rồi.

Tsukimaru sờ nhẹ gương mặt của cậu :" Bảo bối ngoan, có đau không, xin lỗi nhé "

Trước hành động của y, Juwakira đặc biệt chán ghét cùng ghê tởm.

...........

Ở Tây Quốc.

Trên dưới, trong khắp hoàng cung Tây Quốc đều lo lắng chạy tới chạy lui , mặt ai cũng một vẻ u sầu , lo sợ.

Họ là đang sợ cái gì?

Thật ra cái họ đang sợ là vị Yêu Vương trẻ tuổi của họ đang ra lệnh tìm kiếm trong khắp hoàng cung. Vẻ mặt điển trai soái ngời ngợi làm bao nữ nhân đổ gục kia của Sesshomaru giờ đây lại thêm một tầng lạnh lẽo, ánh mắt sắt bén muốn gϊếŧ người, hàn khí tỏa ra xung quanh người hắn ngày càng nhiều. Tất cả người làm trong cung gặp hắn từ xa đã chạy trối chết, tránh như tránh tà.

Bọn họ là lo sợ vị Yêu Vương của họ vì lo lắng Yêu Hậu mà tâm trạng không vui đem bọn họ ra nguôi giận.

Cái mạng nhỏ này của họ ,họ vẫn còn rất cần nó, vẫn còn rất yêu quý cuộc sống này và việc muốn làm còn rất nhiều , bọn họ không muốn chết chỉ vì để làm cho Yêu Vương bọn họ nguôi giận.

Sesshomaru đang trong sảnh lớn với các yêu lão .

RẦM.

Một âm thanh chấn động to lớn vang lên. Cái bàn bị Sesshomaru vì tức giận mà lật đổ, văn kiện, bút viết, mực mài đều tứ tung.

Các yêu lão chỉ biết cúi đầu im lặng nghe Sesshomaru mất bình tĩnh .

" Các ngươi là lũ ăn hại, canh như thế nào mà để Juwakira bị bắt mất" Đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, đây là lần đầu hắn mất bình tĩnh đến như vậy, cả bộ dáng nho nhã quý tộc cũng không còn, tất cả là vì Juwakira đã bị bắt đi.

Chết tiệt, cái bọn vô dụng, một lũ phế vật giun dế nuôi chỉ tổ tốn cơm chẳng làm được chuyện gì ra hồn.

Sesshomaru sau khi xả giận xong liền lấy lại bộ dáng băng lãnh, uy khí uy nghiêm dọa sợ người khác đi về phòng.

Mở cửa bước vào ,căn phòng này chính là phòng mà hắn đã luôn cùng cậu ở nơi đây ân ái, từng chút từng kỉ niệm từng lúc vui vẻ hạnh phúc đều là ở đây.

Nghĩ đến việc cậu bị bắt đi, hắn tự trách bản thân mình đã không thể bảo vệ cậu, không thể làm gì cho cậu ngoại trừ việc luôn khiến cậu không vui, mất hứng.

Hắn không phải là muốn ở bên Misaki mà là muốn thử cậu, xem cậu có yêu hắn hay không? Nhưng chưa kịp tìm cơ hội thích hợp nói thì đã có người bắt cậu đi.

Tức giận, ánh mắt nheo lại, lực tay mạnh đến mức đập gãy cái bàn uống trà.

" Phụ hoàng, phụ hoàng....con nghe thấy tiếng động lớn, xảy ra việc gì?" Jiromaru từ bên ngoài nhanh chóng tung cửa chạy vào hỏi han Sesshomaru.

Đôi mày dần giãn ra khi nhìn thấy kết tinh của cậu và hắn, đó là con trai hắn Jiromaru với đường nét chín phầ giống hắn .

" Phụ hoàng không sao"

" Người đừng tức giận quá sẽ không tốt cho sức khỏe, ...mà...phụ hoàng nói phụ thân đi thăm bạn sao...tại sao mấy ngày rồi vẫn chưa về, có phải là phụ thân chán ghét con, muốn bỏ rơi con rồi không?" Đứa bé hít hít mũi, gục mặt xụ má mà nói.

" Sẽ không, phụ hoàng sẽ đi bảo phụ thân về"

" Hoan hô...con yêu phụ hoàng nhất"