Chương 14: Người cha tham ăn

Với một người lớn lên nhờ những bữa cơm gia đình với các món ăn ngon kết hợp hài hòa như Mai Thu Hà, thì việc dùng dịch dinh dưỡng thay cho cơm là một điều cô không thích nhất ở thế giới này, chỉ tiếc lúc mới xuyên qua hoàn cảnh khốn khó không cho phép, nên Mai Thu Hà chỉ có thể nhập gia tùy tục, sống như người bản địa, nhưng bây giờ có không gian thần kỳ, có gạo nấu cơm, cô tuyệt nhiên không muốn ăn loại dịch dinh dưỡng tổng hợp nghe đồn là cực tốt nhưng khó ăn kia.

Đời người ngoài việc sống sao cho tốt ra thì ăn uống là phần còn lại, sống mà không ăn ngon là một cái tội.

Trước khi bắt tay vào nấu bữa tối, Mai Thu Hà kiểm tra thùng dịch dinh dưỡng mình mua mấy hôm trước, còn lại khoảng 10 bịch, từ giờ cô chắc chắn không dùng tới thứ này nữa, hai cha con họ Lê cũng không ưa mùi vị của loại dịch dinh dưỡng rẻ tiền này, nên phải tìm cách xử lý.

Mai Thu Hà lật xem hạn sử dụng, rất ngắn, nếu không ăn ngay có khả năng chỗ dịch dinh dưỡng này phải bỏ, cô không muốn phí phạm như vậy, nên quyết định chụp hình lại, sau đó lên Tinh Mạng, đưa thông tin tới chợ trao đổi.

Đây là chợ trời được mở ra dành cho người chơi, ai muốn mua bán trao đổi gì cứ việc lên đây giao dịch, những giao dịch ở đây hoàn toàn công khai, sau khi thực hiện buôn bán, nếu giá trị mặt hàng vượt qua 1 triệu đồng đế quốc phải đóng thuế 10 phần trăm, nhưng nhỏ hơn 1 triệu đồng đế quốc thì không cần phải tiến hành bước này.

Mai Thu Hà soạn thảo thông tin cần bán lại một số bịch dinh dưỡng giá rẻ, sau đó gửi lên tường thông tin.

Khoảng hai phút sau đã có người hỏi, giá của cô bán rẻ hơn một phần so với trung tâm thương mại, nguồn hàng lại là dịch dinh dưỡng vô cùng dễ ra.

Sau khi bán xong thu về được một số tiền nhỏ, Mai Thu Hà vui vẻ nấu bữa tối, trước tiên là cắm cơm, sau đó cắt và ướp thịt.

Từ một gian phòng bếp lạnh lẽo, chẳng mấy chốc hương thơm lan tỏa, hai cha con họ Lê đang ngủ trong phòng ngửi thấy mùi thơm liền thức giấc, mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó cả hai cùng bật dậy nhảy xuống giường, không thèm mang dép đi trong nhà, chân trần chạy về phía phòng bếp.

Vừa vào tới cửa Lê Kiệt đã gào lên: “Ăn, ăn, mẹ, ăn ăn.”

Lê Chí Linh cũng không thua, nói lớn: “Vợ, thơm quá!”

Mai Thu Hà đang bận nên nếm gia vị, nghe hai người ồn ào không hề phát hiện ra điểm lạ thường hai con người này ăn nói trơn tru hơn. Cô vui vẻ gọi cả hai lại gần.

Lê Chí Linh có chiều cao vượt trội nên dễ dàng nhìn thấy món ăn cô đang nấu.

Món thịt kho mà Mai Thu Hà nấu là thịt kho quẹt, cô dùng đường thắng thành màu cánh gián để tạo màu cho món ăn, dùng sả cây để tăng thêm độ thơm, nếu chỉ ngửi mùi chắc chắn sẽ khiến người ta phát cuồng, nhưng khi thấy màu ai mà không rành về các món ăn chắc chắn sẽ không thích.

Lê Chí Linh vừa nhìn thấy nồi thức ăn có màu cánh gián, hắn nhăn mặt nói: “Xấu quá!”

Mai Thu Hà mỉm cười, lấy muỗng múc một thìa nhỏ đưa về phía miệng hắn: “Nhìn màu xấu vậy thôi nhưng ăn ngon lắm, anh muốn thử không?”

Lê Chí Linh thấy cô đưa lại gần, vội rụt cổ về phía sau né đi. Mai Thu Hà thích thú cười lớn.

Lê Kiệt đang ôm chân cô thì sốt ruột liên tục gào mẹ và ăn.

Mai Thu Hà không để ý đến Lê Chí Linh nữa, cúi xuống hỏi Lê Kiệt: “Con muốn ăn không?”

Lê Kiệt cười khanh khách nhìn cô, mở lớn miệng lộ ra hàng răng mọc đều tăm tắp, trắng bóng. Thời buổi này một đứa trẻ hai tuổi mà mọc được hàm răng đẹp như này rất hiếm.

“Mẹ, ăn ăn.”

Mai Thu Hà nhân cơ hội dạy dỗ cậu bé: “Con muốn ăn thì phải nói theo dì câu này. Dì Hà, con muốn ăn thịt, nào nói đi, nói đúng dì sẽ cho con ăn.”

Lê Kiệt nhíu mày, có vẻ suy tư dữ lắm, lát sâu cậu bé ngước lên mở miệng nói: “Mẹ con muốn ăn thịt.”

Một câu rành mạnh trơn tru không vấp, chỉ có điều cậu đã sửa từ dì Hà thành mẹ. Mai Thu Hà vui lắm, quyết tâm sửa cho bằng được, nếu không sau này nữ chính quay về thấy con trai gọi người khác bằng mẹ cô ta nổi giận thì cô chết mất.

“Không được, con mau sửa từ mẹ thành dì Hà đi, hay dì cũng được, dì không sinh ra con nên con không thể gọi dì bằng mẹ.”

Lệ Kiệt không vui bĩu môi, cố chấp nói lại: “Mẹ con muốn ăn thịt, mẹ con muốn ăn thịt.”

Mai Thu Hà khuyên mãi chẳng được, cuối cùng đành bỏ qua, đưa cái muỗng có thịt xuống. Nhưng khi cô nhìn lại thì miếng thịt trên muỗng đã biến mất, Mai Thu Hà quay đầu nhìn người đàn ông to xác phía sau chỉ thấy miệng hắn ta đang nhai nhóp nhép, khóe môi còn dính một ít chất lỏng màu cánh gián.

Mai Thu Hà lườm hắn: “Anh bảo xấu không muốn ăn mà!”

Hai mắt Lê Chí Linh mở to, còn liếʍ mép nói: “Ngon, ngon lắm, xấu mà ngon.”

Lê Kiệt thấy cha mình đã ăn trong khi bản thân ra sức nãy giờ mà không được miếng nào, không vui gào lớn: “Mẹ con muốn thịt, mẹ ơi!”

Mai Thu Hà vội múc một muỗng thịt thổi nguội đút cho Lê Kiệt. Khi nhìn thấy màu sắc xấu xí cậu bé vội bĩu môi lùi lại.

Mai Thu Hà hớn hở nói: “Con cũng chê xấu à?”

Lời cô vừa dứt liền thấy một cái đầu xuất hiện trước mặt, ngay sau đó số thịt trên muỗng liền biết mất, khuôn mặt đẹp trai của Lê Chí Linh hướng về phía cô cười toe, vừa nhai vừa khen: “Xấu mà ngon.”

Bị cha cướp mất món ăn, Lê Kiệt không vui đánh vào vai cha mình: “Xấu xấu.”

Mai Thu Hà bất ngờ, từ này cô chưa chỉ cho thằng bé vậy mà đã biết nói rồi, hôm nay Lê Kiệt thông minh hơn hôm qua nhiều quá.

Mai Thu Hà đẩy cái đầu đang cản trở trước mặt mình ra, hớn hở hỏi Lê Kiệt: “Con vừa mắng cha con là kẻ xấu đúng không?”

Lê Kiệt học rất nhanh, chỉ vào cha mình mắng: “Kẻ xấu, kẻ xấu!”

Mai Thu Hà cười ha hả, sướиɠ ra mặt còn khuyến khích con trai người ta chửi cho đúng: “Con phải nói là cha xấu xa dám cướp thịt của con, cha hư hỏng.”

Chẳng cần cô nhắc lại Lê Kiệt liền tặng nguyên câu nói đó cho cha mình: “Cha xấu xa dám cướp thịt của con, cha hư lắm!”

Mai Thu Hà nhướng mày, không chỉ lặp lại đúng chính xác, còn biết chọn đúng câu đúng chữ, thậm chí là sửa luôn một từ cuối. Không hổ là con trai của nhân vật chính rất thông minh, dù bị bệnh vẫn không thể nào cướp đoạt được trí thông minh của nó.

Bị con trai chỉ vào mặt mắng nhưng người làm cha vẫn ngồi xổm ung dung nhai nhóp nhép, thậm chí ánh mắt kia còn nhìn về phía con trai đầy khıêυ khí©h.

Lê Kiệt chửi không được, không biết phải làm sao liền khóc rống lên.