Chương 2: Tình một đêm

Quản lý cùng những người còn lại nhanh chóng ra ngoài, còn không quên dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Tường Vy, ý bảo cô phục vụ cho thật tốt, không được đắc tội với hắn ta.

Người đàn ông ra hiệu cô ngồi xuống ghế sô pha, rót một ly rượu, lấy ra một viên thuốc cho vào lắc lắc đưa vào tay cô, ra lệnh: "Uống."

Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của Tường Vy trở nên trắng bệch. Cô cầm lấy chén rượu trong tay người đàn ông, đầu ngón tay họ chạm vào tay mang đến cảm giác vô cùng lạnh lẽo.

"Uống." Hắn một lần nữa lặp lại càng âm thanh vang lên càng lạnh lẽo hơn.

Tường Vy miễn cưỡng nghe theo. Không biết cô đã uống bao nhiêu, hết chén này tới chén khác, thần chí dần trở nên mơ hồ, hàng loạt hình ảnh trước mắt mờ ảo dần.

Cô biết mình không thể thoát được rồi.

Tường Vy cảm thấy ngày càng nóng, hơi thở trở nên nặng nhọc hơn, đầu choáng váng khó chịu. Đôi bàn tay nắm chặt lại thành quyền, móng tay in sâu vào da thịt tạo nên đau đớn nhưng cũng không khiến cô tỉnh táo hơn chút nào.

Một hơi thở nam tính phả vào cổ khiến cô tê dại, ngọn lửa trong người càng cháy lớn hơn. Đôi bàn tay không an phận đặt ở eo cô bắt đầu di chuyển, trong nháy mắt cả người Tường Vy trở nên mềm nhũn không có sức lực. Cô khó chịu đến phát điên, cảm giác như bị ném vào lò than nóng hổi.

Trong rượu đã được cho thêm thuốc kí©ɧ ɖụ©, hiệu quả đến rất nhanh.

Dây thần kinh cô tê dại, du͙© vọиɠ dần bao bọc, nhấn chìm lý trí của cô vào vũng đầm lầy.

Ngay tức khắc, nụ hôn nóng bỏng ập xuống, đại thiếu gia kia ngang ngược tách môi cô, lưỡi hắn luồn vào trong. Bàn tay nóng bỏng của hắn lại bắt đầu tìm kiếm nhiều hơn, hắn khẽ vén tà váy mỏng của cô lên, nhẹ nhàng vuốt sống lưng cô.

Tường Vy khẽ run người, trong phút chốc thần trí tỉnh táo vung tay đẩy người đàn ông ra.

Cổ tay cô chợt đau nhói, bàn tay đã bị người đàn ông nắm chặt, đưa đến bên môi. Đôi môi mỏng khẽ mở, hắn ngậm lấy một ngón tay cô, đầu lưỡi thuần thục quấn quanh, theo ngón tay, liếʍ vào lòng bàn tay.

"Khó chịu sao?" Người đàn ông khẽ hỏi, hơi thở hắn thoang thoảng mùi rượu, bao phủ ở giữa hai người, vô cùng nóng bỏng.

Tường Vy dùng sức muốn thoát ra càng bị người đàn ông ghì chặt vào l*иg ngực.

Hắn cười cười, choàng chiếc áo vest lên người cô, bế Tường Vy xuống lầu, mở cửa vứt vào trong xe.

Trên đường, đã sớm không còn ồn ào náo nhiệt, chỉ có vài bóng người lập lòe hiện lên.

Một thành phố xa hoa hiện đại như vậy, cô luôn tự hỏi: tại sao đèn đường buổi tối lại không đủ sáng, chỉ có thể soi được bóng người mờ mờ.

Tường Vy yếu ớt ngã vào l*иg ngực rắn chắc của hắn.

Không khí cuối thu hơi lạnh, từng cơn gió không ngừng lùa qua những tòa nhà cao tầng nơi đây.

Người đàn ông thuê một phòng trong khách sạn, thả Tường Vy xuống chiếc giường mềm mại, mặt cô nóng bừng bừng, môi bị cắn đến trắng bệnh, thần trí mơ hồ.