Chương 10

Tô mẫu kể hết mọi chuyện vừa xảy ra, kể cả chuyện của Từ Chính, cho Tô Cảnh Ngôn.

Ngồi trên xe, Tô Cảnh Ngôn nhìn tin nhắn mà trố mắt há miệng kinh ngạc.

Không lẽ đàn ông nhà họ có cái gì đó hấp dẫn đàn ông đến vậy sao? Trước là bố anh, giờ đến lượt anh rồi!

Nhưng cái Từ gia nhà đó phải dọn dẹp cho tử tế đã.

Tô Cảnh Ngôn cũng như bố anh, lập tức cho người điều tra Từ gia.

Đến chân núi, nơi hẹn gặp, Đường Triết đã cầm đồ đợi sẵn.

Nhìn người bạn thân từ nhỏ, Tô Cảnh Ngôn cảm xúc thật phức tạp.

Đường Triết mỉm cười ôm anh: "Gọi mãi cậu mới ra một lần, thời gian gần đây bận quá nhỉ?"

Tô Cảnh Ngôn hơi tách ra khoảng cách, cười nói: "Đúng là bận lắm rồi, công việc công ty khó xử lý quá."

Hai người tán gẫu một lúc rồi bắt đầu leo núi, đồ trại đã được gửi lên trước, dù sao cũng không thể mang vác nặng nề mà leo.

Nhìn Đường Triết bình thản đi phía trước, Tô Cảnh Ngôn hơi hoài nghi lời Hệ thống nói.

Nhưng anh vẫn cho vào túi lọ xịt phòng vệ mà Tô An An đưa.

Suốt quãng đường, không khí khá thoải mái, trừ việc anh phải né tránh khi Đường Triết muốn đυ.ng chạm.

Khi nhận được tin hai người gặp nhau, Tô An An, Tô phụ và Tô mẫu thấy nôn nao khó tả.

Tô An An không biết bố mẹ có thể đọc được suy nghĩ của mình nên sợ lộ ra, cô trốn luôn trong phòng.

Dù bên trong day dứt, nhưng Tô phụ và Tô mẫu vẫn giữ vẻ bình thường bên ngoài, hai người chỉ nhắn tin riêng với nhau.

Tô mẫu: Không hiểu sao mình cảm thấy lo lắng quá.

Tô phụ: Tôi cũng vậy, hay là tìm việc gì đó làm để phân tâm đi?

Tô Cảnh Ngôn và Đường Triết leo lêи đỉиɦ núi rồi chuẩn bị nướng thịt.

Nhìn lều trại Tô Cảnh Ngôn đã dựng, Đường Triết cười nói: "Tôi đã bảo cậu đừng chuẩn bị đồ rồi mà, tôi đã sắm sửa tất cả rồi."

Tô Cảnh Ngôn bình tĩnh đáp: "Chuẩn bị thêm một cái dự phòng cũng tốt."

Đường Triết liếc nhìn chiếc lều kia rồi không nói gì nữa.

Hai người trò chuyện về công việc và cuộc sống, không khí có vẻ tốt đẹp.

Tô Cảnh Ngôn nhìn Đường Triết đối diện, thở dài thầm trong lòng.

Hai người từ nhỏ đã chơi với nhau, nếu Đường Triết không có những suy nghĩ lộn xộn thì hay biết mấy.

Sở thích, tính cách của họ cũng không khác nhau là mấy, nếu không thì đã chẳng chơi với nhau lâu như vậy.

Trời tối dần, Đường Triết dọn dẹp đồ đạc một lúc rồi nói: "Trời cũng muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi, mai dậy sớm chụp ảnh bình minh nhé. Hiếm có dịp đến đây mà không chụp ảnh thì phí lắm."

Tô Cảnh Ngôn gật đầu rồi bắt đầu dựng lều trại, loại lều tự động rất tiện lợi và nhanh chóng.

Đường Triết nhìn hai chiếc lều nói: "Chúng ta ngủ chung một cái cũng được đấy, trên núi lạnh lắm, hai người cùng ngủ sẽ ấm hơn."

Nghe thế, tim Tô Cảnh Ngôn đập loạn một nhịp, nhưng anh không lộ ra ngoài mặt.

"Thôi vẫn ngủ riêng đi, hai lều sẽ thoải mái hơn, không làm phiền nhau khi ngủ."

Đùa gì vậy, sao có thể hai người đàn ông ngủ chung một lều được!

Dù không biết Đường Triết thích mình, anh cũng không thể ngủ chung lều với một người đàn ông khác.

Đường Triết nghe vậy cũng không nói gì nữa.

Đêm trên núi gió khá lớn, may mà họ chuẩn bị đầy đủ đồ, nếu không chắc đã bị đông cứng mất.

Tô Cảnh Ngôn nghe tiếng động bên ngoài nhưng cũng buồn ngủ dần. Từ đầu đến giờ, Đường Triết cũng chưa làm gì đáng ngờ, có khi Hệ thống nhầm không nhỉ?

Khoảng hai giờ sáng, Tô Cảnh Ngôn bị tiếng động ồn ào bên ngoài đánh thức. Anh hé mắt, thấy một bóng người ở ngoài lều.

Nhận ra là Đường Triết, anh nằm im trong túi ngủ quan sát động tĩnh bên ngoài.

Nghe lời bố dặn, anh đã mang theo ổ khóa và khóa cửa lều lại rồi, nên dù Đường Triết làm gì cũng không thể mở được.

Lúc này Đường Triết đang rất bực bội bên ngoài, tại sao không mở được cửa lều vậy? Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Cuối cùng cũng có cơ hội ra ngoài cùng nhau rồi, biết đâu lần sau mới có dịp như thế nữa.