Chương 2: Mở Tửu Lâu Là Sự Nghiệp. . .

“Lão bản, cho tôi một bát mì trong.”

“Tôi cũng muốn một bát mì trong.”

"Lão bản, xin cho tôi thêm bát mì."

"Đây đơn giản là bát mì trong ngon nhất mà tôi từng ăn!"

Quán mì của Lục Vân tổng cộng chỉ có sáu bàn, bàn cũng không lớn, đã chật kín người rồi, ,mì trong rất dễ làm, Lục Vân thậm chí có thể làm nhiều bát cùng một lúc.

Lượng người qua lại không nhiều, sau giờ ăn trưa, Lục Vân đã bán tổng cộng bốn mươi bát mì trong và tính giá bốn mươi xu, Lục Vân bây giờ không tính được số lãi bán được.

Lần này là nhờ thư sinh mà quán mì một lúc có thể bán được bốn mươi bát mì, không biết ngày mai có thể bán được bao nhiêu bát, dù sao cũng là một nữ nhân vật phụ xuyên vào truyện điền văn, Lục Vân nghĩ về hệ thống, cô vẫn tò mò rằng điểm kinh nghiệm có thể mua được gì trong trung tâm mua sắm của hệ thống, thật không may, vì nhiệm vụ đầu tiên của Lục Vân vẫn chưa hoàn thành nên hệ thống trung tâm mua sắm vẫn chưa chính thức mở cửa.

Lục Vân thu dọn quán và chuẩn bị đi về Liễu Thụ Thôn.

Đi được vài bước, Lục Vân quay lại nhìn quán mì Lục Ký của mình.

Lục Vân phải mất hơn một giờ mới trở về Liễu Thụ Thôn, may mắn thay, cô biết cốt truyện ban đầu và ký ức của nguyên chủ sau khi xuyên không qua quyển sách này, nếu không thì cô thực sự không biết làm thế nào để quay lại.

Chị dâu của Lục Vân nhìn thấy Lục Vân về tới, sắc mặt cũng không tốt lắm, chỉ trong chốc lát thì trở lại bình thường, cô đã làm việc đồng áng cả buổi sáng, nếu được lựa chọn, cô cũng muốn đi bán quán mì. buôn bán ở thị trấn thay vì làm công việc đồng áng ở nhà.



Chị dâu Lục: "Hôm nay bán được bao nhiêu bát mì?"

Lục Vân ngập ngừng : “Cũng như ngày thường thôi.”

Chị dâu Lục : "Quán mì chỉ bán mì nên không có nhiều khách à? Để tôi giúp ngươi nhé? Tôi có thể làm bánh bao, và bánh rất ngon. Chúng ta sẽ đến quán mì của ngươi, và ngươi bán mì. , Tôi bán bánh bao nên chắc chắn sẽ có nhiều khách đến quán của ngươi hơn."

Lục Vân: “Không, quán hơi nhỏ, tự mình bán quán mì và thêm bánh bao là không được đâu.”

Trở lại nhà, Lục Vân nhìn căn phòng đơn giản, trong đó có một chiếc giường, một tủ quần áo và một bộ bàn ghế, Lục Vân thấy căn phòng này đơn giản nhưng với người khác thì đó là một căn phòng rất tốt.

Lục Vân rót một chén trà uống, trà ở huyện mua mấy đồng tiền, vị không ngon, nhưng cũng không tệ.

Ở thời hiện đại, Lục Vân xuất thân khá giả, sau khi trở thành food blogger, cô không thiếu tiền, chưa bao giờ sống trong một ngôi nhà như thế này, lúc này Lục Vân đã nghĩ đến việc làm thế nào để xây một căn nhà nhỏ. quán mì, sau này sẽ mở thành tửu lâu.

Thời này chắc chắn không thể là food blogger, ở đây còn chưa có điện thoại, mọi liên lạc đều dựa vào việc viết thư, làm sao cô có thể trở thành food blogger? Hơn nữa, Lục Vân còn bị ràng buộc bởi hệ thống ẩm thực. Cô coi việc mở tửu lâu ở đây là một sự nghiệp, không thể thích hợp hơn.

Buổi tối, người Lục gia cùng nhau dùng bữa tối.

Cha Lục sinh được bốn người con, Lục Lão đại hiện đang làm ruộng ở thôn và đã lập gia đình, Lão Nhị đã đính hôn nhưng chưa lấy vợ, đang học nghề mộc với cha Lục, Lão Tam đang học ở huyện trấn. Đứa con thứ tư Là Lục Vân. Hiện tại tôi chưa đính hôn vì tôi tự làm việc kiếm được một ít tiền. Tôi mở một quán mì nhỏ ở thị trấn. Sáng và trưa nào tôi cũng có mặt ở quán mì, sau khi xong việc vào buổi trưa tôi sẽ đóng cửa tiệm và về nhà.

Nhưng thực tế, ngoài buổi sáng, quán mì kiếm được nhiều hơn vào buổi tối, quán do Lục Vân thuê có nhiều công nhân đến ăn vì rẻ và số lượng nhiều sau khi tan ca.



Lục gia ăn bánh bao với cháo và mì thô, cả bàn chỉ có một đĩa trứng rán và một đĩa rau xanh xào, còn lại là đồ chua ăn với cơm, làm vì Lục Lão Tam, đang học ở huyện trấn đã về.

Cơm do chị dâu Lục nấu, ngon hay không thì không nói được nhưng hơi mặn.

Lục Vân thực sự không muốn ăn, cô vẫn còn bàng hoàng vì nhìn mình giống nguyên chủ, mặc dù cha Lục và mẹ Lục cũng rất giống cô, hơn nữa nguyên chủ cũng tên là Lục Vân, nhưng cô cảm thấy cô đã xuyên qua, không giống lắm bởi vì nhân vật nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết này có cùng tên và họ với cô.

Lục Vân ăn mấy miếng dưa chua và cháo nhưng lại không ăn nữa, người Lục gia thực ra hỏi Lục Vân chuyện công việc ở huyện trấn, Lục Vân nói vài câu tùy ý rồi định quay về phòng.

Chị dâu Lục còn ăn trứng rán, đẩy Lục lão đại nhưng anh không nói gì.

Mẹ Lục: "Ngươi đang làm gì vậy? Có gì thì cứ nói với tôi!"

Lục Lão đại: “Không có gì đâu.”

Buổi tối về phòng, Lục Vân không ngủ được, quen với giường êm ái ở hiện đại, nghịch điện thoại di động trước khi đi ngủ, nhưng bây giờ lại không quen nữa.

Cô ngồi dậy khỏi giường, mở cửa sổ, bên ngoài bầu trời đêm đầy sao, rất yên tĩnh, gió thổi bay lá cây trong sân.

Lục Lão Tam đi ngang qua cửa sổ Lục Vân: “Ngày mai ta về học viện, sáng mai chúng ta cùng nhau đi huyện trấn.”

Lục Vân gật đầu: “Được.” Cô nói: “Ngày mai khi nào thức dậy hãy gọi cho tôi.”