Chương 20: Xe bò . . .

Cả nhà Chị dâu Lục nhìn nhau, ai mà không ghen tị với ngày ngày an thịt như mơ vậy.

Em gái ở chị dâu Lục nhấp một ngụm nước miếng: “Người ta nói Lục gia tối nào cũng nấu, mùi thịt nồng nặc, giống như làm thịt heo kho vậy”.

Chị dâu Lục vặn mạnh chiếc khăn tay, nếu biết Lục gia ngày nào cũng ăn thịt thì lúc này cô nhất định sẽ không về nhà mẹ đẻ, chưa kể nhà mẹ đẻ của cô cũng ăn thịt hàng ngày, nhưng chỉ có một một ít thịt băm, đó là các cháu của bà ăn, mấy miếng ăn cũng không phân được một chút.

Nghĩ tới món thịt kho mà em gái nhắc đến, miệng cô bắt đầu chảy nước miếng.

Vì biết cuộc sống hiện tại của Lục gia nên chị dâu Lục đặc biệt chán ghét căn phòng tạp vật nhỏ, khi phòng tạp vật được chuyển thành phòng ngủ, mỗi ngày không có nhiều ánh sáng mặt trời chiếu vào khi được mở cửa sổ ra, và buổi tối chen chút vì giường quá nhỏ, lúc xuống giường cũng hơi ẩm ướt.

Chị dâu Lục lấy ga trải giường ra phơi, em gái đứng bên cửa sổ nhìn cô vỗ vỗ vào chăn, vẻ mặt sợ hãi.

Đập mạnh vào chăn, chị dâu Lục cảm thấy chán nản.

Chị dâu Lục: "Ăn, ăn, ăn, ăn mỗi ngày đều nghĩ tới ăn!"

Cô không tin quán mì Lục Vân làm ăn phát đạt đến mức Lục gia bữa nào cũng ăn thịt, Lục gia không tính cô và con dâu Lão Nhị chưa rước về, tổng cộng có sáu người, lại cho phép sáu người mỗi bữa ăn thịt, còn được ăn đồ ăn vặt từ huyện trấn, Liễu Thụ Thôn là điều mà không nhiều người đàn ông có thể làm được.

Quán mì Lục Ký ở huyện ,Lục Vân bán mì trong cuối cùng cho thực khách.

Dì Hàn: “Ngày mai quán nhà ta bán Thủy Tiên Bảo.”



Lục Vân vẻ mặt vui vẻ: “Ừ, ta đi lò rèn lấy cái chảo sắt, rồi về Liễu Thụ Thôn.”

Mấy ngày nay, Lục Vân dựa vào bán mì trong và củ cải ngon ở quán mì kiếm số tiền còn lại cho tiệm rèn, số tiền còn lại cũng không nhiều, ngày nào về nhà cô cũng mang theo một ít thịt trở về, hoặc chỉ là chút đồ ăn nhẹ thôi, cô cũng không tiết kiệm nhiều.

Khi Lục Vân đến lò rèn, Lý thợ rèn đang rèn sắt, trong tay vung vẩy chiếc búa, mỗi lần gõ mạnh sẽ phát ra âm thanh, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Lý thợ rèn rèn thêm vài lần nữa trước khi tạm dừng hành động của chính mình.

Lý thợ rèn ánh mắt nhìn Lục Vân trong chốc lát, hắn cảm thấy cô nương này đã thay đổi rất nhiều so với lúc mới đến đây mấy ngày trước, màu da trắng hơn rất nhiều, mắt sáng hơn trước rất nhiều.

Lục Vân đưa số bạc còn lại, nhắc tới tiền, Lý thợ rèn hơi khựng lại rồi nói tiếp: “Tổng cộng có hai lạng mươi hai tám đồng, ba mươi xu.”

Lý thợ rèn chỉ vào chiếc chảo sắt tròn ở bên cạnh, lấy số bạc ra cân, thấy không thiếu một xu nào, liền cất số bạc đó đi.

Chảo sắt của Lý thợ rèn được làm chắc chắn, bề mặt nhẵn, hình dáng đẹp, Lục Vân rất hài lòng, Lý thợ rèn ở bên dặn Lục Vân đừng quên mở chảo trước khi sử dụng, chỉ mở chảo một lần là được lại bền hơn..

Lục Vân nhấc chiếc chảo lên, hơi nặng nhưng cô vẫn cầm được, tuy nhiên, Lý thợ rèn không thể chịu đựng được nữa nên đã chủ động giúp Lục Vân giao chiếc chảo sắt đến quán mì của Lục Vân.

Dì Hàn: “Cái chảo sắt này mới lấy hả, tôi sẽ lau chùi sạch sẽ rồi mới về.”

Lục Vân: “Không, sáng mai tôi sẽ qua lau chùi rồi mở chảo. Dì về nhanh đi.”

Lục Vân nhìn quán mì, không ngờ thứ đầu tiên cô mua cho quán mì lại là một chiếc chảo sắt trị giá gần ba lạng, vừa xuyên không tới cô không ngờ mình có thể dành dụm được, đủ để mua một chiếc chảo sắt bằng bạc kiếm được.



Lục Vân trở về Liễu Thụ Thôn, nàng lại mua thêm bốn ký thịt, còn mua hai bao lớn chà là đỏ, chà là đỏ có thể bổ khí huyết, hiện tại thích hợp cho nàng ăn chà là đỏ, nàng cảm thấy có chút đau lòng. đau khổ nhưng vì tương lai, Lục Vân vẫn cứ mua.

Khi Thủy Tiên Bảo kiếm được tiền, cô cũng muốn tự mình nấu một ít canh bổ sung.

Con đường ở Liễu Thụ Thôn trải lúa vàng, gió chiều dịu nhẹ, Lục Vân gặp vài người Liễu Thụ Thôn, có người chủ động bắt chuyện với Lục Vân.

"Ngươi lại mua thịt à?”

“Lục gia thật sự đã sinh ra một cô con gái ngoan.”

“Cô nương Lục gia, cô đã quyết định kết hôn chưa?”

Lục Lão Nhị tiến tới cầm lấy Lục Vân trong tay, người chào Lục Vân cũng không nhiều lắm.

Lục Lão Nhị cau mày: “Mấy ngày nay ta giúp ngươi hỏi xem có xe bò nào có thể đi lên huyện trấn không, sau này ngươi có thể đi theo xe của họ về, nhưng một chuyến đi và về chắc cũng phải sáu hoặc bảy xu.”

Lục Lão Nhị trước đây cũng không có đề nghị, Lục Lão Nhị đi giúp Lục Vân tìm xe, sáu, bảy xu là rẻ nhất, tính ra một ngày sáu xu thì khoảng một tháng một trăm tám mươi xu. Tháng Lục gia cũng cần hai trăm xu nên phải đi xe bò, Lục Vân một tháng phải tiêu gần bốn trăm xu, quán mì Lục Vân kiếm được bao nhiêu?

Bây giờ Lục Vân có thể đi lại từ huyện trấn bằng xe bò.

Lục Vân không muốn cho mọi người biết công việc kinh doanh của cô ở thị trấn rất tốt, nếu không cô sẽ không gói thịt mua trong giấy dầu khi về, nhưng cô sống ở nông thôn và hầm thịt ở đó. Về nhà thì ngửi mùi thịt là đủ, để hàng xóm ngửi được, nhất là món thịt kho Lục Vân làm có mùi thơm nồng nặc, đây không phải là chuyện phải giấu.