Chương 23: Gói Thủy tiên bảo . . .

Lục Vân: “Đừng quên rủ anh họ của ngươi qua ăn Thủy Tiên Bảo vào buổi trưa nhé.”

Nhắc đến anh họ, Chu Sài bất đắc dĩ mở quạt quạt nói: “Vì lòng tốt của lão bản như vậy đi tôi sẽ không từ chối, nhưng anh họ của tôi thật sự không ăn được đồ nhiều dầu mỡ. Anh họ ta mấy ngày nay vẫn không ngừng nghĩ đến việc cưới Trần cô nương, lại lén ăn đồ nhiều dầu mỡ mấy lần, mấy ngày nay nôn mửa, dáng vẻ gầy đi một chút, cũng thật đáng thương."

Chu Sài nói xong, buồn rầu một lúc rồi mới nói: “Lão bản, như thường lệ, hai bát mì trong và một phần củ cải ngon.”

Dì Hàn biết chuyện anh họ của Chu Sài, trong lòng có chút đáng thương, nhưng cũng hiểu hai đứa con của mình có sở thích khác nhau, mỗi ngày nấu cơm cho chúng nó đơn giản còn mệt hơn công việc ở quán mì. Nghe Chu Sài nói lại có chút xúc động, nhưng Chu Sài lại nói cho hai bát mì trong và một phần củ cải ngon, khiến dì Hàn mỉm cười.

Buổi sáng, quán mì Lục Vân buôn bán vẫn rất tốt, thực khách ra vào tấp nập.

"Lão bản, một bát mì trong và một củ cải ngon."

" Lão bản, tôi muốn một bát mì trong."

"Nhanh đi, lão bản, tôi đang vội đi làm, cô có thể làm nhanh hơn được không?"

Lục Vân nhào bột, cười quay lại: “Được.”

Dì Hàn nhìn Lục Vân dừng lại: "Bây giờ nhìn cô đẹp hơn nhiều."

Lúc trước dì Hàn làm của Lục Vân, Lục Vân chỉ có thể nói khuôn mặt đẹp, nhưng nước da không được đẹp lắm, nước da cũng không trắng lắm, lại hơi thô, nhưng dạo gần đây cô có vẻ trắng hơn. và nước da của cô đã tốt hơn. Một số bắt đầu trông đẹp hơn.

Về ngoại hình của mình, Lục Vân biết trước khi xuyên qua, giống với ngoại hình của cô trước khi xuyên không, là nói đến các đường nét trên khuôn mặt, khoảng thời gian này cô ăn uống rất tốt nên ngoại hình cũng bắt đầu giống với ngoại hình thời gian trước. Chỉ là tạm thời vẫn chưa tốt bằng trước khi xuyên không thôi.

Kết thúc một buổi sáng bận rộn, sau khi tất cả thực khách ở quán mì đã về hết, quán mì trở nên im ắng, Lục Vân khó lòng tiếp đãi những thực khách quay lại, dù sao thì Lục Vân cũng đã nấu xong món mì trong suốt buổi sáng. , và Lục Vân sẽ không phục vụ họ trước buổi trưa.

Nằm trên bàn, Lục Vân nói: "Dì Hàn, dì về nghỉ ngơi đi."



Dì Hàn: “Cô nương, ngươi theo dì đến chỗ dì nghỉ ngơi một lát nhé? Chỗ dì ở cũng không rộng lắm, nhưng hiện tại còn trống một phòng, là phòng của con gái dì đang ở. Nằm nghỉ một lát cũng không sao. Khăn trải giường trong phòng đã được giặt mấy ngày trước, trong phòng dì cũng có chút thông gió.”

Lục Vân: "Không, lát nữa tôi sẽ làm Thủy Tiên Bảo. Chảo đó một lần ít nhất có thể làm được khoảng hai trăm cái lận. Tôi đoán là hơn một trăm chím mươi cái. Tôi sẽ nghỉ ngơi ở quán mì này một chút. Chỉ cần một chút là được, rồi sẵn tiện làm Thủy Tiên Bảo luôn.”

Dì Hàn: “Hơn một trăm chín mươi. Vậy dì về nhà làm việc một lát rồi quay lại làm Thủy Tiên Bảo với cô nương nha.”

Lục Vân không từ chối, vì dì Hàn nói sẽ đến giúp nên nhất định sẽ gói Thủy Tiên Bảo, nếu dì Hàn giúp thì sẽ dễ dàng hơn. Tuy nhiên, nếu dì Hàn gói Thủy Tiên Bảo thì Lục Vân không thể chỉ đưa cho dì ấy hai trăm văn được.

Lục Vân không thích đối xử không tốt với người khác, hai trăm văn mỗi tháng nói đến là số tiền dì Hàn trả cho việc bưng bát và rửa bát, giống như sau khi Lục Vân thuê dì Hàn, tiền phát tờ rơi vẫn đưa cho Hàn dì vậy thôi, cô sẽ không sẽ đưa thêm cho dì chỉ vì dì đang làm việc cho mình.

Lục Vân chưa đợi dì Hàn tới đây đã bắt tay vào làm Thủy Tiên Bảo, làm mì trong xong còn phải thái phần nhân của Thủy Tiên Bảo nhân thịt tươi, Lục Vân đứng phía trước. Cô lấy dao băm thịt mỡ và thịt nạc ra, cô dùng thịt ba chỉ nhưng thịt nạc nhiều và mỡ rất ít.

Điều khiến Lục Vân ngạc nhiên là cô cảm thấy đặc biệt thoải mái khi làm Thủy Tiên Bảo, có lẽ vì cô đã thành thạo các kỹ năng của Thủy Tiên Bảo.

Sau khi băm nhỏ nhân thịt, Lục Vân cho một quả trứng vào, bắt đầu đảo nhân thịt rồi bắt đầu thêm gia vị vào, tất cả đều cần thiết cho Thủy Tiên Bảo trong kỹ năng hệ thống.

Với ý tưởng nảy ra trong đầu, Lục Vân bắt đầu nhào bột thành bột rồi dùng nó bọc Thủy Tiên Bảo, tốc độ gói Thủy Tiên Bảo chắc chắn không bằng tốc độ trước đây của cô, Lục Vân ngay lập tức sử dụng các kỹ năng nấu ăn khác của mình vào hệ thống. Tôi có chút hứng thú. Đừng nói về hương vị, chỉ là nó có thể tăng tốc độ, rất đáng mua.

Dì Hàn quay lại: “Cô nương, cô làm nhanh quá.”

Lục Vân cười: “Dì Hàn, giúp con lăn bột.”

Dì Hàn: “Được rồi, dì sẽ nhào bột, con làm Thủy Tiên Bảo. Tốc độ của con thì người lăn bột như dì cũng chưa chắc đuổi kịp.”

Sau khi trò chuyện một lúc, họ gói hết Thủy Tiên Bảo cùng nhau tại quán mì Lục Ký.