Chương 30: Hợp đồng thuê nhà . . .

Qua nhà chị dâu Lục, Lão Đại cũng nói lời y như vậy, Lục lão đại tạm thời chỉ có thể nghĩ ra cách này, nếu bây giờ nhắc tới chuyện phân gia, hắn nhất định sẽ bị cha đánh đòn, hiện tại hắn là người duy nhất đã kết hôn, làm sao có thể nhắc đến việc phân gia chứ đừng nói đến chuyện không dám nghĩ tới.

Lục Lão Nhị đứng lên: “Nếu Lão Đại mà hòa ly thì đó là lỗi của tôi. Nếu tôi lấy vợ nhưng anh thì hòa ly, tôi không nghĩ mình sẽ lấy được vợ nữa”.

Cha Lục cầm gậy đánh Lục lão đại ra khỏi nhà: “Cút đi, đi qua Hà gia!”

Không ai có thể khiến Lục lão đại gặp rắc rối rồi hòa ly vấn đề là ở thể diện.

Lục Vân đến huyện trấn, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, tuy hơi gập ghềnh nhưng so với đi bộ một tiếng đồng hồ cũng dễ dàng hơn rất nhiều, lúc mua rau đến quán, dì Hàn đang dọn dẹp quán mì rồi. Chu Duy cũng có mặt ở quán mì.

Dì Hàn lau bàn: “Cô nương tới rồi, Chu công tử tới từ sáng sớm đã đợi cô ở đây, trước khi quán mì mở cửa thì hắn đã tới đây rồi.”

Chu Duy đứng lên: "Lục cô nương."

Lục Vân: "Quán mì của tôi phải một lát nữa mới mở. Thủy Tiên Bảo của anh hôm qua anh ăn đến trưa mới có. Buổi sáng chúng tôi bận quá nên không làm Thủy Tiên Bảo được."

Chu Duy vội vàng nói: “Không, tôi tới đây để cảm ơn cô nương. Hôm qua, tôi với Trần cô nương nhờ cô mà chúng tô chuẩn bị cho việc kết hôn cho hai nhà. Tôi phải cảm ơn Lục cô nương vì chuyện này, tôi có thể ăn uống bình thường . Hôm qua gia đình tôi biết được chuyện này và mọi người đang bàn nhau nên cảm ơn thế nào. Không ngờ em họ Chu Sài của tôi cũng ở đó, em ấy bảo với tôi rằng cô là chủ quán mì này thê quán ở huyện trấn hàng ngày từ Liễu Thụ Thôn đi đi về về mệt lắm.”

Lấy hợp đồng thuê nhà ra, Chu Duy đưa cho Lục Vân: “Tình cờ là tôi có một căn nhà ở đây đang cho thuê. Tôi nghĩ cô có chỗ ở đây sẽ thuận tiện hơn nhiều, nên tôi nhờ người viết một bản hợp đồng thuê nhà ba năm, tôi sẽ cho cô thuê căn nhà này ở đây miễn phí trong ba năm. Nhà chỉ có hai phòng, một phòng tạp vật và một phòng bếp. Xin Lục cô nương coi thử có thích nó hay không."

Chu Duy nói tiếp: “Ta biết Lục cô nương ở đây một mình không thích hợp lắm, nhưng Lục cô nương có thể nghỉ trưa ở đây.”

Lục Vân muốn từ chối ý tốt của Chu Duy.

Chu Duy trực tiếp trao hợp đồng thuê nhà cho Lục Vân: “Chu Sài nói sau khi cô nghe chuyện của tôi, cô đã chủ động nói với em ấy rằng em ấy muốn tôi ăn thử Thủy Tiên Bảo. Nếu không phải cô đề nghị, Chu Sài sẽ không làm như vậy, kiên quyết để tôi qua. Biết đâu một ngày nào đó tôi sẽ nhớ đến món mì ngon của quán mà ghé qua, tình cờ muốn ăn Thủy Tiên Bảo của cô, không thôi Trần cô nương đã đính hôn với người khác rồi”

Chuyện này đã được Chu gia bàn bạc và quyết định, Trần cô nương bảo phải mời Lục Vân đến dự tiệc cưới.



Nếu hoàn cảnh gia đình Chu Duy khá hơn thì món quà chuẩn bị cho Lục Vân có lẽ còn lớn hơn.

Chu Duy chân thành nói: “Lục cô nương, ngươi đừng từ chối. Nếu ngươi không nhận, ta sẽ để trống căn nhà ở đây cho đến khi hết hợp đồng thuê nhà với ngươi, sau đó ta sẽ tiếp tục cho thuê.” Đến câu cuối cùng, giọng điệu của anh đặc biệt nghiêm túc.

Lục Vân cười: “Được rồi, từ nay trở đi ngươi và Chu Sài tới quán mì của ta ăn, ta sẽ giảm cho ngươi 20%.”

Chu Duy: “Được rồi, chúng ta giảm giá 20% nhé. Đây là hợp đồng thuê nhà, và đây là chìa khóa. Nhà cách đây không xa. Tuy địa chỉ trên hợp đồng thuê nhà có ghi, nhưng Lục cô nương nếu rảnh, sao không cùng ta đi xem ngay bây giờ? Nhìn đi, đi tới đi lui cộng với xem nhà, một lát cũng không xa.”

Lục Vân và Chu Duy đi một mạch, cách quán mì chừng trăm mét thì rẽ trái, là khu dân cư, đi về phía trước ba mươi bốn mươi mét, nhà thứ chín là nhà Chu Duy.

Lục Vân nhìn Chu Duy một lúc rồi nhớ ra mình có chìa khóa nên lấy chìa khóa mở cửa.

Vừa mở cửa sân sẽ thấy một khoảng sân gọn gàng, sân không lớn nhưng có nơi trồng rau, ngoài ra còn có nơi phơi quần áo, chăn mền, trong nhà cũng được chia đôi, vào trong nhà chính và một phòng phụ.

Chu Duy và Lục Vân cùng đi vào, nói: “Ngôi nhà này được cho một Tiên Sinh ở Đức Thành Thư Viện thuê. Về sau, ông này mua nhà riêng và dọn đi nên chỗ này trở nên trống rỗng. Ông ấy là người từ quê lên, mới đến huyện trấn, không có chỗ ở, còn có vợ con, nếu không thì có thể ở Đức Thành Thư Viện."

Dừng một chút, anh nói thêm: “Tôi nghĩ sau này cô nương có thể sống ở đây thì tiện hơn rất nhiều.”

Lục Vân: “Sao anh lại nói thế?”

Chu Duy: “Nói thật, mấy ngày nay ta đã ăn ở rất nhiều tửu lâu ở huyện trấn, không phải tất cả, mà chỉ có thể ăn Thủy Tiên Bảo do Lục cô nương làm ra thôi, Lục cô nương có thể chắc chắn sau này không chỉ là quán mì nữa."

Lục Vân: "Hy vọng là vậy."

Nhà rất sạch sẽ, có tủ, có giường nhưng tất cả những đồ dùng hằng ngày đều phải bổ sung, vì phải quay lại quán mì kinh doanh nên Lục Vân và Chu Duy liếc nhanh vào bên trong nhà rồi lại về lại quán.