Chương 40: Chuẩn bị làm mì lạnh. . .

Liễu Thụ Thôn trước kia cũng được, sau khi vào Đức Thành Thư Viện, chi phí cao hơn khi học ở Liễu Thụ Thôn rất nhiều, cũng chính vì vậy mà Lục Lão Tam ngày thường sao chép sách kiếm tiền, cũng không có cần tiền từ nhà, chi phí sinh hoạt trong huyện tự mình lo liệu.

Trên bàn có bút, mực, giấy và lọ mực, Lục Lão Tam đưa tay bắt đầu mài mực: “Viết cái gì?”

Lục Vân: “Mì lạnh bốn xu, mì lạnh chua cay năm xu, phần lớn tính thêm một xu.” Lục Lão Tam nhìn cô, cô mỉm cười: “Phải dùng rau tươi và ớt. Giá tương đối cao nên giá cũng cao”.

Lục Lão Tam lắc đầu: “Không cao, không cần nghĩ tới, biết chắc chắn sẽ ngon hơn mì lạnh ở quán mì khác, thậm chí còn rẻ hơn mì lạnh ở quán khác.”

Lục Lão Tam đặt bút lên giấy, Lục Vân nhận ra nét chữ của anh, dù sao cô cũng đã nhiều lần nhờ Lục Lão Tam viết hộ cho mình.

Chữ viết của Lục Lão Tam khỏe khoắn, mạnh mẽ nhưng nét chữ có chút gò bó, nhìn có vẻ rất mâu thuẫn nhưng thực ra rất đẹp.

Lục Vân mỉm cười: “Những gì anh viết em sẽ giữ lại. Nó sẽ có giá trị với em khi anh thi đậu trạng nguyên.”

Lục Lão Tam mỉm cười, không hề thất vọng: “Được.”

Chữ trên giấy đã khô, Lục Vân cầm về, vẫn nghĩ ngày mai phải mua bút, mực, giấy và đá mực, ngày mai lên huyện, tuy chữ của cô không đẹp bằng Lục Lão Tam nhưng cô vẫn viết như vậy, biết viết, hơn nữa đây là tiểu thuyết điền văn tưởng tượng nên ở đây Lục Vân không mù chữ.

Vấn đề là người khác cho rằng cô mù chữ, dù trước đây cô đã giải thích với Lục gia nhưng có thể nói cô chỉ cần người khác giúp đỡ để học đọc chứ không thể viết chữ đẹp.

Về tới phòng, Lục Vân đóng cửa sổ và tắm rửa, lấy ra mấy quả chà là đỏ ăn, từ khi mua chà là đến nay, Lục Vân ngày nào cũng ăn chà là đỏ, dù sao giá cũng thấp, lại rất dễ ăn, còn có thể bổ khí huyết,

Vì thời tiết trở nên nắng nóng nên Lục Vân mở cửa sổ khi ngủ nhưng cô lo lắng về tư thế ngủ nên chỉ mở cửa sổ một khe nhỏ khoảng một nửa rồi nằm xuống giường nghỉ ngơi. .



Ngày hôm sau, Lục Vân từ sáng sớm ra khỏi pjòng, nhìn thấy Lục Đại Ca và chị dâu Lục cách đó không xa, cô thu ánh mắt lại, bận rộn với công việc của mình.

Chị dâu Lục đặt chiếc đệm vào tay Lục Đại Ca: “Anh đi đưa cho em ấy đi, tôi rất xấu hổ.”

Lục Đại Ca đưa ra một chiếc đệm: “Hôm qua chị dâu em nghe nói em đang cần một chiếc đệm. Tình cờ trong phòng có một mãnh vải khâu cho em một cái, em cầm lấy đi ."

Lục Vân dừng một chút, chưa kịp nói gì thì Lục Đại Ca đã trực tiếp nhét chiếc đệm vào tay Lục Vân: “Cầm lấy, hôm qua chị dâu của ngươi đã làm rất cẩn thận, dùng rất bền.”

Sau bữa sáng, Lục Vân và Lục Lão Tam lên đường tìm Trần thúc ở đầu thôn.

Liễu Thụ Thôn buổi sáng rất sôi động, đi trên con đường đá xanh, Lục Vân chỉ mỉm cười gật đầu chào người khác, hoặc có thể nhận ra ai và gọi tên.

“Cô nương Lục gia, ra huyện trấn bán hàng đi.”

“Cô nương Lục gia, cô như thế nào, càng ngày càng xinh đẹp.”

“Cô nương Lục gia, châm cài tóc của cô đẹp quá.”

Lục Vân sờ vào chiếc trâm cài tóc cô vẫn dùng từ khi xuyên qua, mỉm cười đó không phải là một chiếc trâm cài tốt nhưng lại được phủ một lớp bạc, ngày nào cô cũng mang qua lại giữa Liễu Thụ Thôn và huyện trấn.

Đến cổng thôn, xe của Trần thúc đợi đã lâu, Lý Hà cũng đã đến nhưng Phó chủ quán Chu vẫn chưa đến.



Lý Hà nhìn thấy Lục Vân trò chuyện: “Hôm qua đi huyện trấn, áo mưa và quần áo đều ướt hết. Sáng hôm qua mưa to quá, còn tấm vải hôm kia mang về cũng ướt hết rồi. Khi chúng tôi trở về, Nhưng tôi thấy thương mẹ và chị tôi quá.” Nói xong, anh lại chào Lục Lão Tam.

Lục Vân đặt đệm lên xe, Lục Lão Tam nhìn đệm của Lục Vân, ấn mấy cái xem ổn rồi mới nói: “Ngồi xuống.”

Hai người nhìn nhau, Lục Lão Tam đề phòng chị dâu Lục.

Trần thúc: “Thấy Lão Lục biết đau lòng em gái mình.”

Lục Lão Tam cười nói: “Trong nhà có một người em gái như vậy ai mà không đau lòng chứ đừng nói đến, người em gái duy nhất trong nhà.”

Phó chủ quán Chu chạy tới, ngồi trong xe thở hổn hển, xe lắc lư vài cái: “Tôi lo mình tới muộn, chạy một mạch từ nhà qua."

Trần thúc : "Chúng ta lên đường đi thôi."

Sau khi Lục Vân và Lục Lão Tam đến huyện trấn, Lục Vân xuống xe, Lục Lão Tam đi theo.

Quán mì hôm nay làm mì lạnh, Lục Vân mua nguyên liệu xong còn mua chà là, dâu tằm, nhãn và một con gà mái.

Lục Vân thường buổi trưa ăn ở quán mì, ăn một bát mì gì đó, giờ cô có sân ở huyện trấn, có thể nghỉ ngơi và nấu nướng trong sân. Cô định nấu thêm súp cho mình bồi bổ.

Dì Hàn nhìn thấy Lục Vân liền nhanh chóng tiến tới giúp cầm rau: “Hôm qua không gặp nhưng vẫn nhớ ngươi. Đây… là dưa chuột và cà rốt à? chúng ta chuẩn bị làm thôi, hôm nay làm mì lạnh."

Lục Vân: "Ừ, hôm nay tôi sẽ làm mì lạnh. Mì lạnh giá bốn xu, mì lạnh chua cay giá năm xu. Nếu muốn ăn nhiều hơn thì thêm một xu."