Chương 43: Nói việc thuê nhà . . .

Không gian lưu trữ này Lục Vân rất cần thiết nhưng Lục Vân hiện tại chưa có đủ giá trị kinh nghiệm. Đây hiện là cửa hàng hệ thống đát nhất mà Lục Vân thấy.

Do dự một lúc, Lục Vân cảm thấy dựa theo hệ thống giảm giá, cô có lẽ sẽ sớm có đủ để mua hông gian, chưa kể còn có thể chứa hai lượng bạc.

Sau khi rời tền trang, Lục Vân đi mua mười cân thịt heo, ba cân sườn và một bộ bút, mực, giấy và mực rẻ tiền, sau khi gói bút, mực, giấy và mực, Lục Vân ra cổng huyện đợi Trần thúc và mọi người cùng nhau về.

“Cô nương Lục gia!”

Phó chủ quán Chu là người rất nhiệt tình, anh và Trần thúc cùng nhau đi xe ra khỏi huyện trấn, nhìn thấy Lục Vân liền chào hỏi, mỉm cười nhìn cô.

Phó chủ quán Chu: “Hôm nay tôi ghé qua với Trần thúc, đỡ phiền phức, hahahaha.” Nói xong lại nói thêm: “Chỉ là một thời gian nữa thôi, có lẽ tôi sẽ không thể qua lại giữa Liễu Thụ Thôn và huyện nữa, ông chủ tiệm nhà chúng tôi có nhà cho thuê, nhưng phải đợi một thời gian nữa ông ấy mới dọn nhà. Tôi định thuê nhà rồi chuyển lên huyện.”

Lục Vân cười: "Chúc mừng trước."

Phó chủ quán Chu tuy vui mừng nhưng vẫn nói: “Chỉ là sân hơi nhỏ, không rộng rãi bằng nhà lớn ở Liễu Thụ Thôn. Cô nương Lục gia, quán mì của cô làm ăn khá lắm. Cô đi tới đi lui giữa Liễu Thụ Thôn và huyện, ban đêm cũng không làm ăn được đi. Chẳng bằng ở huyện trấn thuê một cái sân, buổi tối có thể buôn bán."

Lục Vân: “Tôi cũng có ý này.”

Phó chủ tiệm Chu: “Số tiền kiếm được từ việc nấu bữa tối hàng ngày chắc chắn đủ để thuê sân.”

Cuối cùng, khi Lý Hà đi tới vẻ mặt không vui lên xe, nhét vào mỗi người một nắm hạt dưa rồi lặng lẽ thở dài.

Lục Vân: "Anh đang là bị gì vậy?"



Lý Hà: “Hôm nay đầu bếp Hưng Thịnh tửu lâu đã nhận đồ đệ”

Chu phó chủ quán nghe vậy vội vàng hỏi chi tiết, nhưng là Lý Hà cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết nguyên bản vị kia Lý đầu bếp là hi vọng thu tự anh làm đồ đệ, còn nói anh và ông cùng một cái dòng họ, kết quả kia Lý đầu bếp, vậy mà thu đồ đệ hông phải anh, anh cũng không biết là vì cái gì.

Phó chủ tiệm Chu: “Anh chuẩn bị làm gì chưa?”

Lý Hà: "Làm sao tôi biết được gì? Tất cả những gì tôi biết là tôi chỉ có thể tiếp tục làm giúp việc".

Lục Vân cau mày: “Có đầu bếp nào khác có thể nhận anh làm đồ đệ không? Anh không thể lúc nào cũng làm người giúp việc trong tửu lâu được.”

Lý Hà lắc đầu: “Các đầu bếp khác đã nhận đồ đệ, không có ý định tiếp tục nhận tiếp.”

Phó chủ quán Chu cũng biết ý Lục Vân, chẳng phải Lý Hà tiếp tục làm ở Hưng Thịnh tửu lâu chỉ có thể làm người giúp việc thôi sao? Anh ta và Lý Hà mỗi ngày đều cùng nhau đi lại giữa Liễu Thụ Thôn và huyện trấn trong nhiều năm, đã lâu nên anh mới đề nghị để Lý Hà xem có cách nào khác không, làm sao có thể tiếp tục làm giúp việc được?

Đột nhiên, anh nhìn Lục Vân: "Cô nương Lục gia, cô có nhận đồ đệ không?"

Lục Vân: "A? Tôi không được không được, vẫn là không muốn dạy hư đồ đệ tốt."

Cái này Hưng Thịnh tửu lâu, là trong huyện thành số một số hai tửu lâu, Lý Hà tại Hưng Thịnh tửu lâu làm giúp việc, muốn tìm sư phó cũng là Hưng Thịnh tửu lâu sư phó, Lục Vân hiện tại một quán mì nhỏ thôi.

Chu chưởng quỹ cười nói: "Ngày mai tôi và Lý Hà tới quán mì của cô ăn mì trong."



Lục Vân: “Nếu đi buổi sáng sẽ có mì trong, còn nếu đi buổi trưa sẽ có mì lạnh và mì lạnh chua cay.”

Phó chủ quán Chu: “Đi vào buổi trưa, thời tiết rất thích hợp để ăn mì lạnh.”

Đến Liễu Thụ Thôn, Lục Vân trở về nhà, cất đồ đã mua vào nhà, vừa lấy nguyên liệu xuống bếp chuẩn bị nấu ăn thì đã bị chị dâu Lục trực tiếp chặn lại.

Chị dâu Lục: "Chị làm giúp em, em nghỉ ngơi đi, một ngày mệt mỏi rồi."

Lục Vân: “Không cần, tôi làm được rồi.”

Chị dâu Lục ngập ngừng: “Tứ muội, chị có thai rồi.”

Lục Vân nghe vậy sửng sốt một chút rồi gật đầu.

Nhìn Lục Vân vào bếp, nhìn cô bắt đầu chế biến những miếng thịt mỡ và nạc cô mua, đứng đó hồi lâu, chị dâu Lục mới quay vào phòng.

Buổi tối, Lục gia ăn tối, Lục gia có món canh sườn heo om do Lục Vân nấu, Lục gia rất thích, còn rau muống Lục gia chưa ăn hết thì dùng làm gỏi rau muống với đậu phộng.

Vừa tận hưởng thời tiết mát mẻ ngoài sân vừa ăn, Lục Vân tự múc cho mình một bát cơm, rồi thản nhiên nói: “Quán mì làm ăn tốt, mỗi ngày vừa đi vừa về, ban đêm không thể làm ăn, thực sự là có chút thua thiệt, cho nên tôi tại huyện thuê cái sân, ngay tại lân cận quán mì."

Người Lục gia đều nhìn Lục Vân.

Lục Vân không có nói là Chu Duy miễn tiền thuê ba năm sự tình, dù sao nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nói còn muốn cùng bọn hắn giải thích.