Chương 45: Tranh tài ở Đức Thành Thư Viện . . .

Anh thực sự không ngờ rằng em gái của anh lại ăn mặc như một tiểu thư nhà giàu trong huyện.

Lục Vân: "Em ở huyện làm buôn bán năm ngày liền trở lại hai ngày, ăn gì em mang về, các ngươi ngày bình thường không muốn đều ăn lương thực thô. Đúng rồi, xe của Trần thúc mỗi ngày về Liễu Thụ Thôn, muốn em mua cái gì hoặc là cho các ngươi mang cái gì thi cứ nói với Trần thúc cho các ngươi mang về, các ngươi cũng thế. Còn có chị dâu, chị ấy mang thai anh cũng ít chọc giận chị ấy đi."

Lục Lão Nhị ngơ ngác: “Chị dâu có thai à?”

Lục Vân: “Hôm qua chị ấy nói với em.”

Lục Lão Nhị tiếp tục làm việc của mình, nhưng là lúc nói chuyện giống như là quyết tâm nói: "Mấy ngày nay, em giúp anh trong huyện trấn nhìn xem có nhà nào cho thuê không, ngay gần chỗ em xem một chút đi, muốn một căn nhà có hai phòng ngủ, chờ ta thành thân, liền cùng chị dâu của em đi đến huyện thành. Cha mẹ nếu như nguyện ý, anh liền mang theo cha mẹ cùng một chỗ, trong mỗi ngày gà bay chó chạy, thời gian qua cũng không thoải mái."

Lục Vân mỉm cười, một lúc không nói gì mới đồng ý.

Ăn sáng xong, Lục Vân chuẩn bị về huyện trấn, mẹ Lục nhanh chóng bảo Lục Vân đi tìm Lục Lão Tam, nói chuyện với Lục Lão Tam, Lục Vân liên tục đồng ý, mẹ Lục vẫn có chút lo lắng, nhưng lại nghĩ đến Lảo Tam đáng tin cậy nên bà thấy thoải mái hơn một chút.

Lục Vân tới đầu thôn gặp Chu phó chủ quán và Trần thúc, cô có chút ngượng ngùng nói là chuyển đến huyện trấn, rốt cuộc có lúc dừng xe, luôn muốn nói chuyện với mọi người. .

Phó chủ quán Chu nhìn Lục Vân cười thích thú nói: “Cô nương tuổi tác không lớn, nhưng lại biết cách kiếm tiền âm thầm. Sau này cô có định mở quán mì vào buổi tối không? Nếu anh ở huyện, Nhà anh không chịu nấu gì, thì đi ăn mì của cô đi.” Nói xong, anh nhìn Lý Hà: “Đừng quên, buổi trưa chúng ta sẽ đến quán mì của cô nương Lục gia đó.”

Lý Hà trông có phần ỉu xìu nhưng không còn sôi nổi như thường lệ.

Lục Vân rốt cuộc có thể hiểu được ai có thể làm đầu bếp chứ đừng nói đến người giúp việc tưởng chừng như không có tương lai.



Lục Vân: “Quán mì của tôi mở cả ngày sẽ hơi bận. Nếu anh không muốn làm ở Hưng Thịnh tửu lâu thì có thể đến quán mì của tôi phụ. Người giúp việc là bốn trăm xu một tháng.”

Lý Hà mỉm cười với Lục Vân: "Vậy cảm ơn cô . Nếu tôi nghỉ việc ở Hưng Thịnh tửu lâu, nhất định sẽ đến quán mì của cô làm."

Lục Vân không nghĩ Lý Hà có thể đến quán mì của mình, dù sao giữa Hưng Thịnh tửu lâu và quán mì của cô có một khoảng cách rất lớn, nhưng cô rất hy vọng Lý Hà có thể đến giúp đỡ. Với năng lực của mình Lý Hà có thể làm giúp việc ở Hưng Thịnh tửu lâu, chắc chắn phải có một ít năng lực, hơn nữa Lý Hà lại thuộc Liễu Thụ Thôn nên có thể giúp đỡ.

Trần chúc vui mừng: “Nhìn ngươi kía muốn đến quán mì Lục gia ăn mì, mà ngươi cũng không mời tơi đi cùng nữa. Trưa ngươi cũng đi quán mì Lục gia, tôi cũng đi vậy, mang cho ngươi một vò rượu ngon." Nói xong, ông cao giọng nói: "Mọi người ngồi yên, chúng ta xuất phát đến huyện."

Lục Vân: "Trần thúc, ta đi Đức Thành Thư Viện, lát nữa theo ngươi vào trong huyện."

Trần thúc: "Đi tìm ngươi Tam Ca. Hôm nay ta không bận, trực tiếp chỗ ngươi đi."

Lục Vân: “Vậy thì cảm ơn Trần thúc.”

Khoảng nửa giờ sau, Lục Vân tới Đức Thành Thư Viện.

Đức Thành Thư Viện cũng giống như lần trước Lục Vân tới đây, bên ngoài vẫn rất náo nhiệt, thậm chí còn náo nhiệt hơn lần trước, nàng dặn Trần thúc đừng quên đến quán mì vào buổi trưa, rồi xuống xe.

Chu Sài ngạc nhiên: "Lục cô nương, sao ngươi lại ở đây!"



Lục Vân: "Ta tới đây gặp Tam Ca của ta. Anh ấy đang học ở Đức Thành Thư Viện."

Chu Sài vui vẻ: "Học viện hôm nay cũng giống như cưỡi ngựa bắn súng. Để tôi đưa cô vào học viện, có lẽ Tam Ca của cô cũng chơi." Nói xong, hắn có chút xấu hổ: "Ồ, Tam Ca của cô là tên gì vậy?”

Lục Vân đáp: "Lục Mặc."

Chu Sài ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra, nét chữ của Lục Mặc rất đẹp, trong lòng hắn có chút ấn tượng, nhưng thực sự không biết mình có gặp qua hay không.

Lục Vân: “Tôi không xem đâu. Quán mì sắp mở cửa rồi khách đang đợi.”

Lý Hưng: "Lục cô nương?" Hắn càng kinh ngạc hơn, nói xong lại nói với các học sinh đang đi cùng mình: "Mì lạnh các ngươi ăn ngày hôm qua là do Lục cô nương làm."

"Lục cô nương!"

“Lục cô nương tốt.”

"Lục cô nương, đợi ta một lát, ta tới quán mì của ngươi ăn mì."

Tất cả mọi người cực kì nhiệt tình, Lục Vân là bị bất đắc dĩ, đi theo đám bọn hắn cùng một chỗ tiến vào Đức Thành Thư Viện, bọn hắn coi là Lục Vân cũng là đến xem thư viện tranh tài.

Lục Vân đi trước, theo sau là hơn mười người thư sinh của Đức Thành Thư Viện, gặp ai cũng thường xuyên nhìn qua Lục Vân, may mà trước khi xuyên qua Lục Vân là một food blogger nổi tiếng nên cũng tham gia các hoạt động trên thảm đỏ, trong nhiều hoạt động khác nhau, nếu không sẽ khó đối phó với cảnh tượng như thế này.