Chương 6: Củ Cải Giòn Tan . . .

Cha Lục cầm đũa gấp củ cải lên, vị chua cay lập tức bùng nổ trong vị giác, hai vị chua cay bổ sung cho nhau, sự kết hợp hoàn hảo. Củ cải được thái mỏng nhưng không quá mỏng. và vẫn giòn nó còn rất giòn và sảng khoái!

Món củ cải giòn này rất thích hợp để ăn cùng với cháo.

Cha Lục: "Ngon quá. Trong đời tôi chưa bao giờ ăn củ cải ngon như vậy. Nếu con bán củ cải này ở quán mì, việc kinh doanh của con chắc chắn sẽ phát đạt!"

Cha Lục, người luôn dè dặt và không giỏi ăn nói, đã nói thế này.

Lục Vân gật đầu: “Được, dù sao làm việc này cũng không quá phiền phức.”

Món củ cải giòn đơn giản đã thêm màu sắc cho bàn ăn của Lục gia, ngay cả chị dâu của Lục gia, người luôn muốn nói vài câu trong bữa ăn cũng bình tĩnh lại, toàn bộ củ cải giòn trên bàn đã ăn hết, còn lại món khác, món ăn thậm chí còn không vài miếng.

Ăn xong, Lục Vân trở về phòng.

Lục Vân là người tắm rửa sau cùng của Lục gia, cô dùng kem đánh răng của mình, sợ người khác phát hiện, sau khi từ sân trở về, Lục Vân cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.

Lục gia có tổng cộng bốn phòng lớn và một phòng tạp vật, bốn phòng lớn ở Lục gia hiện nay có thể ở được sáu người, cha Lục và mẹ Lục ở một phòng, Lục Đại ca và chị dâu Lục ở một phòng.

Lục Vân ở Tây phòng, cạnh phòng là phòng tạp vật, phía đông là phòng Lục Lão Nhị và Lục Lão Tam ở.



Đêm đã tối, Lục Vân không biết phương hướng, vô tình đi về phía đông.

Chị dâu Lục thấp giọng: “Ngày mai anh phải nhờ em lên huyện giúp đỡ Lục Vân. Hôm nay em về nhà ba mẹ đẻ, mẹ em nói Lục Vân đã đến tuổi bàn việc kết hôn, đợi đến khi lấy chồng, quán mì còn có thể cho cô được không? Nhưng Lão Nhị cũng đã đính hôn, chỉ chờ tính chuyện kết hôn, vợ hắn sẽ vào Lục gia trước khi Lục Vân lấy chồng. Đến lúc đó quán mì sẽ giao cho ai? Nhưng nếu bây giờ em đến quán mì giúp thì sẽ khác."

"Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe thấy không?"

"Còn nữa, em gái của anh làm món củ cải giòn đó, anh phải nghĩ cách để em ấy dạy tôi cách làm. Tôi sẽ không lấy anh chỉ để cùng anh chịu khổ."

Nói đến món củ cải giòn do Lục Vân làm, chị dâu Lục rất muốn ăn, vị chua cay, củ cải giòn và mỏng, không biết Lục Vân cắt củ cải mỏng như thế nào. cắt lát và làm cho nó rất giòn.

Lục Lão Đại giọng rất thấp: “Em gái tôi mở quán mì ở huyện trấn bằng tiền của em ấy. Cha mẹ tôi không muốn nó lên huyện mở quán mì này. Dù Lão Tam có ở trong huyện trấn, em gái tôi có việc gì thì có thể nhờ Lão Tam giúp đỡ, nhưng em ấy là con gái, ai có thể yên tâm? Cha mẹ để em ấy mở quán mì này ở huyện trấn vì họ muốn sau này em ấy sẽ tìm người kết hôn ở huyện trấn, hơn nữa em ấy cũng sẽ kinh doanh quán mì là của hồi môn.”

Cha Lục và mẹ Lục lúc đó cũng có ý tưởng này, nhưng chỉ là ý tưởng, Lục Vân phải có năng lực mở quán mì trong huyện, Lục Lão Tam phải có năng lực trở thành tú tài, để có thể cưới Lục Vân ở huyện.

Giữa huyện trấn và nông thôn, kết hôn ở huyện trấn chắc chắn sẽ tốt hơn.

Lục Vân không tiếp tục nghe, động tác nhẹ nhàng quay về Tây phòng.

Hôm qua Lục Vân biết được ý định của chị dâu Lục, nhưng cô không ngờ chị ấy có nhiều kế hoạch hơn cô nghĩ, ban đầu cô chỉ nghĩ chị ấy muốn lợi dụng, nhưng cuối cùng chị ấy lại muốn điều này là quầy mì.



[Hệ thống: Chế tạo 300 phần Thủy Tiên Bảo, phần thưởng nhiệm vụ là 300 điểm kinh nghiệm.]

[Hệ thống: Cho biểu ca của Chu Sài ăn hết một phần Thủy Tiên Bảo, nhiệm vụ thưởng một ngàn điểm kinh nghiệm.]

Làm ra một phần Thủy Tiên Bảo tương đương với một điểm kinh nghiệm, nhưng để biểu ca của Chu Sài ăn hết một phần Thủy Tiên Bảo tương đương với một ngàn điểm kinh nghiệm, Lục Vân hơi kinh ngạc khi nhìn thấy nhiệm vụ hệ thống đưa ra .

Lục Vân hiện có tổng cộng khoảng 390 xu có thể sử dụng, mỗi tháng cô phải đưa cho Lục gia 200 xu. Lục Vân là người luôn làm mọi việc chu toàn nên Lục Vân không muốn động tới hai trăm xu này, chưa kể dù có làm nhưng tạm thời cô cũng không thể làm được Thủy Tiên Bảo.

Làm Thủy Tiên Bảo cần một chiếc chảo rán đặc biệt, cần được chế tạo tại tiệm rèn, Lục Vân hiện tại không có khả năng mua, hơn nữa, Thủy Tiên Bảo còn yêu cầu nhân thịt, tương đối đắt tiền.

Sáng sớm hôm sau, Lục Vân dậy sớm, tắm rửa chuẩn bị đi huyện trấn, tuy hơi đói nhưng Lục Vân chỉ ăn một chiếc bánh bao hấp chuẩn bị lên huyện trấn.

Chị dâu Lục: "Này, em bận quá đến nỗi không có thời gian ăn sáng. Em ăn xong bữa sáng đi. Nếu bận quá, lát nữa chị sẽ cùng em lên huyện trấn giúp em mua đồ."

Lục Vân nhìn xa xăm: “Tôi bận bán mì từ lúc mới mở đến giờ, sao có thể bận quá được?”

Chị dâu Lục cười gượng gạo: “Ừ, lúc em mở quán mì, chị đang bận làm ruộng, anh chị mệt lắm, mỗi ngày về chỉ cần nằm trên giường là được, thế là thật sự không có thời gian đến huyện giúp đỡ."

p/s : Thủy Tiên Bảo ( bánh bao hấp và chiên bằng nước khúc cuối rác tý dầu cho bánh được vàng và giòn)