Chương 20: Lãng Phí

Lý do khiến Lâm Vy chắc chắn rằng là nhà bên trái mà không phải phía sau chủ yếu là vì khi cô đi qua thấy có người đang ngồi ở sân sau, cô nhìn rất rõ, không phải là Cao Tú Liên.

Nghĩ đến đây Lâm Vy cảm thấy có chút đau đầu, mặc dù nói diện tích của khu nhà ở cũng chỉ có diện tích như vậy, muốn ghé thăm nhà ai cũng rất dễ dàng, không lo việc không giao lưu được với ai. Nhưng mà hàng xóm gần nhà lại không giống nhau, ở gần như vậy, ngày nào cũng có thể nhìn thấy nhau, nhưng nếu gặp phải người khó tính thì có chút phiền phức.

Cô hy vọng Cao Tú Liên chỉ là người không dễ hòa đồng với người khác mà không phải là người khó tính.

Trong lòng có chút lo lắng, nhưng trên mặt Lâm Vy vẫn nở nụ cười tự giới thiệu: “Tôi tên là Lâm Vy, Lâm trong rừng cây, Vy trong hoa tử vi.

Cao Tú Liên khẽ gật đầu, vẫn dáng vẻ tỏ ra thờ ơ đó, trong khi đó Lý Cầm chỉ cười nhìn Lâm Vy không nói lời nào, trong ba người, Vương Phương Lệ là người nhiệt tình nhất lên tiếng: “Lâm Vy à, cái tên này của cô rất hay.”

“Tên của cô cũng rất hay.” Lâm Vy mỉm cười nói.

“Thật sao?” Vương Phương Lệ vui vẻ nói: “Đúng rồi, tôi năm nay 26 tuổi, còn cô thì sao?”

Lâm Vy cũng trả lời nói: “Tôi năm nay 23 tuổi.”

“Vậy thì chị sẽ gọi em là Tiểu Lâm nhé.” Vương Phương Lệ ngẩng đầu lên nhìn ngó xung quanh, nói: “Nói thật, căn nhà này sau khi sơn xong trông sáng sủa hơn hẳn.”



“Tốn nhiều tiền như vậy, sao có thể không đẹp được chứ!” Cao Tú Liên hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói với Lâm Vy: “Tiểu lâm này, không phải tôi nói cô, nhà được bộ đôi chia cho không phải ở không được, sao hai người lại phải tiêu nhiều tiền sửa sang hoa hòe lòe loẹt như vậy làm gì? Nhìn tường mới sơn nhà hai người này, cả việc sửa nhà vệ sinh, xây nhà tắm, theo tôi thấy thì đây quả thật quá lãng phí.”

Được rồi, cô nàng Cao Tú Liên này đâu chỉ là người khó tính, mà còn là người rất thích xen vào chuyện nhà người khác!

Sắc mặt Lâm Vy tối sầm lại nói: “Đồng chí Cao, mặc dù nhà cô sống ở cạnh biển nhưng chúng ta cũng chỉ vừa mới quen nhau, cô lại chạy đến nhà tôi nói này nói kia chỉ đông chỉ tây, cũng không hay lắm đúng không?”

“Cái gì mà nói này nói kia chỉ đông chỉ tây hả? Tôi chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở vợ chồng cô thôi!” Cao Tú Liên cảm thấy cô gái Lâm Vy này thật sự không biết tấm lòng của người khác, giọng điệu càng thêm chanh chua hơn: “Vĩ nhân đã nói rồi, tham ô, lãng phí là hai hai loại tội ác lớn, cô nên tự mình suy ngẫm lại bản thân đi!”

Lâm Vy tức giận cười nói: “Cô đừng có đổ tội lung tung cho tôi! Cô nhìn thấy nhà tôi lấy một cây kim của chính quyền à, hay cô thấy tôi lấy một sợi chỉ của nhân dân? Nếu như không nhìn thấy thì cô dựa vào đâu mà nói nhà tôi tham ô, nói tôi đã phạm vào một tội ác lớn?”

Cao Tú Liên tức giận đứng phắt dậy nói: “Tôi nói cô tham ô khi nào, tôi đang nói cô phô trương lãng phí! Lãng phí chính là tội lớn!”

Lâm Vy mới không sợ cô ta, cô cũng đứng lên, lớn tiếng hỏi ngược lại: “Quần áo, cổ tay áo của tôi đều đã sờn rồi vẫn mặc như thường, ngày thường tôi ăn cơm, cho dù trong bát chỉ còn thừa một hạt cơm vẫn phải ăn sạch, cô dựa vào đâu mà nói tôi xa hoa, lãng phí?”

“Cô còn chưa vào ở đã bỏ tiền ra sơn lại tường, sửa nhà vệ sinh, cô dám khẳng định bản thân không xa hoa lãng phí à!”

“Tôi sơn lại tường, sửa nhà vệ sinh đã gọi là xa hoa lãng phí? Vậy theo cách nói của cô, thì sau này bộ đội không cần trợ cấp tiền hỗ trợ sửa sang lại nhà cũ cho người nhà của những quân nhân đến ở nữa, dù sao thì sửa lại sẽ bị nói là xa hoa lãng phí! Còn có nhà vệ sinh của những ngôi nhà ở khu nhà dãy bên kia cứ đập hết đi, đi vệ sinh làm gì chứ, quá lãng phí!”