Chương 10

Tina ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra Yến Môi đang ngồi trên bệ cửa sổ, một chân gác lên, bên cạnh đặt một ly rượu vang đỏ, một tay cầm giấy, một tay cầm bút. Cửa sổ mở rộng, gió ẩm từ ngoài cửa sổ thổi vào làm những tờ giấy rơi vãi trên sàn bay tứ tung.

Tina gọi Yến Môi một tiếng, cúi người nhặt những tờ giấy vương vãi trên sàn. Lúc này cô mới phát hiện trên những tờ giấy ấy toàn là những nốt nhạc và ký hiệu mà cô không thể hiểu được. Điều này cũng không có gì ngạc nhiên vì Tina biết Yến Môi đã tốt nghiệp Học viện âm nhạc A, cô chỉ thắc mắc tại sao dù đã tốt nghiệp gần một năm mà Yến Môi vẫn chưa có việc làm, vậy cô ấy viết những thứ này để làm gì?

Tina không hỏi, cô thu dọn giấy tờ lại và xếp gọn gàng trên bàn, rồi gọi Yến Môi đến ăn cơm.

Yến Môi gật đầu, viết nốt nhạc cuối cùng lên giấy, rồi nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, thuận tay đặt bản nhạc vừa viết xong lên bàn, cẩn thận để giấy tờ sẽ không bị gió thổi bay hoặc làm rối tung lên, rồi liền chạy đi ăn cơm.

Ở kiếp trước, Yến Môi được sinh ra trong một gia đình có truyền thống theo nghề y học cổ truyền Trung Quốc. Từ khi ba tuổi cô đã được dạy cách nhận biết dược liệu, học y học đến khi tốt nghiệp tiến sĩ, sau đó còn được bổ nhiệm làm giáo sư, làm giảng viên hướng dẫn thạc sĩ. Nhưng thứ khiến cô trở nên nổi tiếng nhất ở kiếp trước lại không phải là bác sĩ hay giáo sư, mà là một nhà soạn nhạc tài ba không ai sánh bằng.

Kiếp trước, Yến Môi là nhạc sĩ xuất sắc nhất trong ngành âm nhạc, không có đối thủ. Ca khúc đầu tiên mà Yến Môi viết trong thời gian rảnh đã trở nên nổi tiếng. Sau đó, hễ cô viết một bài hát nào thì nó liền trở thành hit. Dù luôn ẩn mình, đứng đằng sau ánh đèn sân khấu, nhưng cô thực sự đã thống trị ngành công nghiệp âm nhạc như một ác quỷ hơn mười năm. Yến Môi vẫn đang ở đỉnh cao sự nghiệp cho đến khi cô qua đời trong một vụ tai nạn máy bay cách đây không lâu.

Y học là ngành nghề mà Yến Môi đã lựa chọn, nhưng âm nhạc mới là đam mê của cô. Đối với Yến Môi, viết nhạc là thứ khiến cô hạnh phúc hơn cả câu cá và mua sắm. Cuộc sống hưu trí làm sao có thể thiếu điều này? Có lẽ vì gần đây cuộc sống hưu trí quá hạnh phúc, cảm hứng của Yến Môi dâng trào, viết rất nhiều bản nhạc, niềm vui khi sáng tác thực sự khiến cô cảm thấy phấn khích khó có thể nói hết được.

Sau một vài ngày ở thị trấn nhỏ, Yến Môi chọn ra một bài từ vài bản nhạc đã viết, tự mình tổng hợp một giai điệu thô bằng phần mềm sản xuất âm nhạc, tự viết lời, tự thử hát một đoạn và ghi âm lại.

Yến Môi trong kiếp trước là một nhà soạn nhạc ẩn mình ở hậu trường, chưa từng lộ diện trước công chúng. Người hâm mộ âm nhạc đều cho rằng cô không biết hát, nhưng điều này không đúng chút nào, Yến Môi không chỉ biết hát mà còn hát rất hay, cô chỉ không muốn lộ diện mà thôi.

Yến Môi thử hát một đoạn và cảm thấy khá ổn, sau đó cô đăng tải lên một ứng dụng video ngắn đang rất hot hiện nay. Cô cũng thường xuyên sử dụng ứng dụng này, nhưng Yến Môi không thích sử dụng tài khoản chính của mình, cô vừa mới tạo một ID tài khoản mới có tên là “Dâu tây và muối”, hiện tại vẫn là một tài khoản mới không có người theo dõi nào.

Ứng dụng này là một ứng dụng video ngắn với định dạng tự nhiên là video. Nếu không tải lên nội dung hình ảnh mà chỉ có âm nhạc, màn hình sẽ chỉ hiện thị một màn màu đen, trông không đẹp mắt. Yến Môi quyết định đi đến bên ô cửa sổ gần nhất và ghi lại cảnh quan bên ngoài để làm nền cho video. Từ lần đầu tiên khi Yến Môi đặt chân đến thị trấn này, cô đã bị thu hút bởi phong cảnh ở đây. Những đỉnh núi dốc, hồ nước trong xanh và sương mù trôi nổi, đẹp đến mức trông giống như một xứ sở thần tiên, rất phù hợp với ý tưởng của bài hát này.

Sau khi đăng tải video, Yến Môi không còn quan tâm đến nó nữa. Ngày hôm sau, cô rời khỏi thị trấn và cũng quên luôn chuyện này.

Yến Môi rời khỏi thị trấn để tham dự một cuộc đấu giá ở Anh. Trước đó, Yến Môi đã nói rằng cô muốn mua đồ trang sức, vì vậy Tina đã tìm kiếm một số sự kiện đấu giá cho Yến Môi, và rất may, buổi đấu giá này rất phù hợp với cô cả về thời gian và địa điểm.

Bởi vì là một buổi đấu giá tư nhân nên số lượng người tham dự bị hạn chế, tất cả khách mời đều mặc quần áo sang trọng và tinh tế.

Yến Môi chỉ đưa Tina vào trong, Tina đưa giấy mời cho nhân viên. Nhân viên dẫn Yến Môi đến chỗ ngồi của mình, nhân viên này cũng biết một chút tiếng Trung, phát âm khá chuẩn: “Xin mời cô Yến Môi ngồi xuống”.

Không ngờ lời nói này lại gây ra phản ứng lớn từ người ngồi bên cạnh, cô ta cao giọng nói: "Yến Môi?"

Yến Môi nhìn người phụ nữ vừa có phản ứng mạnh đang ngồi bên cạnh mình, cô ta nhìn chăm chú vào Yến Môi với vẻ mặt không thể tin được: "Vết chàm... Cô thực sự là Yến Môi?"

Vết chàm mà người này đang nói đến là một vết bớt nhỏ màu đỏ có hình quả dâu tây trên dái tai cô.

Yến Môi ngồi xuống chỗ của mình, lục tìm trong ký ức khuôn mặt của người phụ nữ bên cạnh, cuối cùng cô cũng nhớ ra danh tính của người phụ nữ này, Lý Sở Sương, bạn học cấp hai của cô và là tiểu thư của nhà họ Lý, luôn không ưa Yến Môi.

Trong trường hợp này, Yến Môi không muốn dính líu nhiều vào cô ta, nên cô chỉ cúi đầu, mỉm cười lịch sự nói: “Không phải, cô nhận nhầm người rồi.”

Lý Sở Sương trừng mắt nhìn cô: "Cô còn dám nói dối à? Trên thẻ nhận dạng của cô có ghi rõ mà!"

Yến Môi: “Vậy mà cô còn hỏi.”

Lý Sở Sương nhướn mày nói: "Tôi chỉ hỏi thôi mà, cô làm gì liên quan đến... cô lại làm ra chuyện gì đáng xấu hổ mà còn không dám thừa nhận thân phận?"

Yến Môi lịch sự mỉm cười: “Chủ yếu là sợ cô lại làm phiền tôi như bây giờ.”

Lý Sở Sương cảm thấy như bị Yến Môi làm cho mắc nghẹn, cô ta không hiểu được tại sao trước đây mình lại không biết một Yến Môi nói năng linh hoạt như vậy.

Lý Sở Sương có chút tức giận, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Yến Môi, biểu hiện gương mặt liên tục thay đổi, như thể vừa kết thúc xong một vở kịch của riêng mình, sau một lúc cô ta vẫn không nhịn được lại bắt chuyện với cô: “Cô đã phẫu thuật thẩm mỹ?"

Yến Môi: “Cô mới là người vừa phẫu thuật thẩm mỹ đấy.”

Lý Sở Sương chỉ vào mặt Yến Môi nói: "Vậy cô, sao cô lại thay đổi thành thế này?"

Yến Môi: "Là hóa trang đấy."

Lý Sở Sương: "Cô ăn nói cho cẩn thận!"

Yến Môi: "Vậy cô muốn nghe cái gì? Tôi đã tẩy trang, thay đổi kiểu tóc mà cô không nhận ra sao? Phải đợi tôi nói mới được à?”

Lý Sở Sương đã quen bị cô đáp trả nhiều lần như vậy, cũng không tiếp tục tranh cãi với cô, mà không thể tin được nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Yến Môi, giọng nói đầy than thở: "Làm sao cô có thể được như thế này."

Yến Môi: "Tại sao không thể?"

Lý Sở Sương bị mê hoặc bởi khuôn mặt của Yến Môi, có lẽ cô ta cũng không ý thức được mình đang nói gì: “Cô không thể xinh đẹp như vậy được…”

Yến Môi mỉm cười: “Cảm ơn.”

Lý Sở Sương phản ứng lại, tức giận nói: "Tôi không có khen cô xinh đẹp đâu."

Yến Môi nhướng mày, không nói gì.

Lý Sở Sương nói không sai, Yến Môi thực sự quá xinh đẹp, lộng lẫy, nhan sắc rực rỡ, cá tính và có chút sắc sảo, hơn nữa Yến Môi còn toát ra khí chất cực kỳ mạnh mẽ và áp bức. Bất kể ai có khí chất yếu hơn một chút đứng gần Yến Môi cũng sẽ bị áp đảo bởi cô mà trở nên vô hình, giống như cô gái đang ngồi cạnh Yến Môi cũng có nhan sắc rất nổi bật, nhưng lại bị Yến Môi áp đảo đến mức không có cảm giác tồn tại.

Lý Sở Sương vô cùng kinh ngạc, tự hỏi liệu mái tóc nổi bật và đường kẻ mắt màu đen của Yến Môi trước đây có phải là thứ đã phong ấn gương mặt kia không? Tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy? Giống như bây giờ Yến Môi đã trở thành một người khác. Nếu không có chiếc thẻ tên và vết chàm hình quả dâu tây trên tai của Yến Môi, Lý Sở Sương khó có thể nhận ra cô ấy.