Chương 8

Trợ lý Hà: “…Ba mươi nghìn.”

"Hả?" Tần Trí Thần không thể tin được, nói: "Bao nhiêu? Chỉ có ba mươi nghìn à?"

“Ha, haha, hahaha” Tần Trí Thần cười to, giọng điệu rất khinh thường nói: “Tôi còn tưởng người phụ nữ điên đó có dũng khí lớn như nào, nhưng kết quả lại chỉ có ba mươi nghìn.”

Trợ lý Hà nhìn Tần Trí Thần với ánh mắt có chút không biết nói gì. Nói như thế nào nhỉ? Người ta dù gì cũng tiêu ít tiền của hắn, vậy mà hắn vẫn còn tâm trạng đi lắc đầu chế giễu người ta.

“Tôi đưa thẻ đen cho cô ta, nhưng cô ta lại không dám tiêu, haha.” Tần Trí Thần rất vui, nhưng lại làm ra vẻ tiếc nuối, lắc đầu nói: “Tôi đã đánh giá cô ta quá cao.”

Ngay khi vừa nói xong câu này, âm thanh tin nhắn thông báo trên điện thoại di động lại vang lên, một tin nhắn khấu trừ tiền khác tiếp tục được gửi đến.

Tần Trí Thần quyết định tự mình xem. Nhưng trước khi tay kịp chạm vào điện thoại di động, hắn đã nghe thấy âm thanh "ding", "ding", "ding", "ding", "ding", "ding", "ding", "ding", "ding", chín cái thông báo khấu trừ liên tiếp xuất hiện.

Sắc mặt của Tần Trí Thần thoáng chốc trở nên cứng đờ, sau đó rút tay lại, để Trợ lý Hà xem: "Bao nhiêu?"

Trợ lý Hà mở tin nhắn ra xem, cuối cùng báo cáo tổng số tiền: "Tổng cộng chưa tới ba triệu."

Tần Trí Thần thầm thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ mất không đến ba triệu trong mười lần tiêu tiền?”

Tần Trí Thần nghĩ đến những lời đồn thổi bên ngoài, cười khẩy: “Nghe nói Yến Môi tuy là thiên kim tài phiệt của nhà họ Yến nhưng lại không được Dương Kình Xương yêu quý, thường xuyên không có tiền tiêu vặt, lúc nào cũng phải sống tiết kiệm. Nhìn cô ta trông như chưa từng có trải nghiệm gì về cuộc sống vậy, tôi thậm chí còn lo lắng rằng cô ấy sẽ tiêu hết tiền trong thẻ của tôi, thật là, tôi đã đánh giá cô ta quá cao.”

Trợ lý Hà: “…”

Tiêu không đến ba triệu liền có nghĩa là chưa từng trải, không có kinh nghiệm sống gì, chắc chắn hắn ít nhiều gì cũng có bệnh về tâm thần...

Tiêu tiền và mua sắm cũng là những công việc tốn sức. Ngày đầu tiên khi Yến Môi đến Paris, cô đi đường rất mệt mỏi, thể trạng không tốt và không có tâm trạng đi tiêu tiền.

Nhưng không tiêu tiền thì lại không tốt, thế thì trông như cô không tôn trọng tấm thẻ đen này và vị Tần thiếu gia giàu có quyền lực kia, nên Yến Môi nghĩ rằng bản thân mình nên làm gì đó dù chỉ là một chút biểu hiện nhỏ cũng được.

Tuy trong lòng không hề muốn, nhưng vẫn là phải tiêu tiền một ít.

Bỗng nhiên, Yến Môi không nghĩ ra nên mua cái gì, vì vậy cô đưa tay ra ngoài cửa sổ xe, quyết định mua bất cứ thứ gì mà cửa hàng thứ mười trên con phố thương mại đầu tiên mà cô đi ngang qua có bán.

Vì vậy trên đường từ sân bay về khách sạn, Yến Môi đã yêu cầu tài xế lái xe chậm lại khi đi qua một khu phố thương mại, cửa hàng thứ mười trên phố thương mại đầu tiên mà cô đi qua là nơi bán túi xách.

Điều này cũng khá tốt, bởi người ta vẫn thường ví von túi xách như một phương thuốc có thể chữa khỏi mọi bệnh tật, có người phụ nữ nào lại không thích túi xách cơ chứ?

Mặc dù chủ nhân ban đầu của cơ thể này cũng sở hữu rất nhiều túi xách, nhưng thực sự chúng lại không hợp với gu thẩm mỹ của Yến Môi. Thực ra, không chỉ có túi xách mà tất cả quần áo và trang sức, Yến Môi đều phải mua lại.

Yến Môi cảm thấy đây là một khởi đầu tốt, tâm trạng cũng vui vẻ lên đôi chút, cô chạy qua ba cửa hàng và mua mười chiếc túi.

Mười chiếc túi nhìn có vẻ nhiều nhưng cô chạy qua ba cửa hàng, mỗi cửa hàng chỉ có khoảng ba chiếc, thực sự là rất ít, nếu không phải cô sợ tài xế và trợ lý sẽ xách không nổi, thì đống này nhiêu đây vẫn không thể chấp nhận được.

Nói chung là đáng thương cho chiếc thẻ đen này. Nó đã không nhận được mức chi tiêu phù hợp với lai lịch của nó, việc này thật đáng xấu hổ. Yến Môi quyết định sẽ tiêu nhiều hơn vào ngày mai.

Vào ngày thứ hai, Yến Môi có một buổi hẹn ở câu lạc bộ để massage thư giãn. Trước khi bước ra ngoài, trợ lý Tina đến và nói rằng đã có chuyện bất ngờ xảy ra, cần cô phải đợi một lát.

Lần này Yến Môi ra ngoài chỉ đưa theo có hai trợ lý, một người là nữ trợ lý Tina, một người là nam trợ lý La Thân. Cả hai đều là người mới đối với Yến Môi, không hiểu cô như Anna, thế nên Yến Môi cũng có thể thư giãn trong kỳ nghỉ mà không phải lo lắng sẽ bị phát hiện ra những hành động khác thường so với tính cách của nguyên chủ trước đây.

Yến Môi hỏi Tina đã xảy ra chuyện gì, Tina nói: "Chiếc xe thuê của chúng ta đã va chạm với xe của người khác và chúng tôi đang xử lý. La Thân đã thuê một chiếc xe khác."

Yến Môi nghe vậy, đầu óc như bừng lên một sáng kiến, lập tức nói: "Thuê cái gì? Chúng ta đi mua một chiếc, chiều nay mua luôn đi."

Đúng là may mắn, cô vẫn chưa nghĩ ra được phải mua gì vào ngày hôm nay, vừa hay đã có một cơ hội dâng đến ngay trước mắt cô.

Buổi sáng vẫn đi massage thư giãn, buổi chiều đi mua xe.

Là một giám đốc điều hành, nên mỗi ngày Tần Trí Thần luôn có rất nhiều việc phải làm. Tất nhiên sẽ không có thời gian để ý đến tin nhắn. Buổi sáng cũng chỉ có một vài khoản chi phí được thanh toán rải rác, nhưng đã được trợ lý Hà báo cáo lại cho Tần Trí Thần.

Bởi vì Yến Môi tiêu khá ít trong ngày đầu tiên nên Tần Trí Thần cũng không quan tâm lắm đến điều đó, thậm chí hắn còn cười sau khi nghe báo cáo của trợ lý Hà. Mỗi khoản chi tiêu chỉ vài trăm, vài nghìn, ba mươi lăm đến tám mươi nghìn, ít hơn cả hôm qua.

Tần Trí Thần cười nói: “Tôi nghĩ hôm qua tiêu khoảng ba trăm triệu mới chỉ là khởi đầu, sau này sẽ có càng nhiều những khoản chi tiêu còn khủng khϊếp hơn đang chờ đợi. Kết quả thì ngày hôm qua mới là đánh đòn phủ đầu, còn những ngày sau lại nhẹ nhàng hơn nhiều.”

"Có lẽ là đã bị Dương Kình Xương dọa sợ rồi, xem ra lời nói của Dương Kình Xương vẫn có tác dụng." Tần Trí Thần cảm thấy chẳng còn gì thú vị, nói: "Những tin nhắn này chẳng có gì đáng xem, sau này không cần báo cáo lại đâu.”

“Lời đe dọa của Dương Kình Xương đã trấn áp cô ấy như vậy, cô ấy không tiêu nổi mấy triệu là phải trở về rồi.”

Trợ lý Hà nhìn vào lịch sử chi tiêu rồi lại nhìn Tần Trí Thần, cậu muốn nói nhưng lại thôi. Cậu luôn có linh cảm không lành rằng cô Yến - người cứng rắn đến mức dùng đế giày để đánh Tần Trí Thần ở nơi công cộng sẽ không ngoan ngoãn như lời cậu chủ nói đâu.

Buổi chiều, Yến Môi ngủ trưa xong mới đến cửa hàng 4S, mua một chiếc xe thương vụ có sẵn và đặt mua một chiếc siêu xe màu đen, tuy nhiên chiếc xe này lại không phải hàng có sẵn, cần phải đợi vài tháng nữa mới có thể vận chuyển về thẳng Trung Quốc.

Quẹt thẻ, ký tên, tiêu mất mấy chục triệu mà lại không thấy đồ thật. Cuối cùng cũng chỉ có thể lái đi một chiếc xe thương vụ trị giá không bằng một phần nhỏ của một chiếc siêu xe.

Trước khi rời đi, Yến Môi liếc nhìn một chiếc siêu xe khác, rất đẹp, đáng tiếc là nhân viên lại nói đó là xe mà người khác đã đặt mua từ trước.

Yến Môi thích siêu xe, từ kiếp trước cô đã luôn thích siêu xe và bây giờ cũng chưa từng thay đổi sở thích đó, nên Yến Môi rất thích chiếc xe này khi chỉ vừa nhìn thấy nó, cô nghĩ thầm, nếu mình đã đến đây thì sao không đặt mua thêm một chiếc khác?

Hệ thống nghe được ý nghĩ này của Yến Môi, lập tức quay quanh cô và nói: [chủ nhân, làm vậy không tốt đâu.]

Yến Môi: "Có gì mà không tốt? Đẹp thế cơ mà."

[Không phải tôi nói xe nhìn không đẹp, mà là đây là thẻ của vị hôn phu cũ của ngài...]

Yến Môi gật đầu: “Vậy thì tôi càng phải mua thêm, không thể bỏ qua cho anh ta được.”

Yến Môi quay lại gọi nhân viên cửa hàng 4S, vung tay đặt mua thêm một chiếc xe thể thao màu đỏ khác.