Chương 10

Trịnh Đắc Xương dứt khoát xoay người tát Lưu Nhị: “Đồ khốn! Dám lừa gạt lão tử? Xem lão tử có lột da ngươi hay không!”

Lưu Nhị bị tát đến choáng váng mặt mày, gã đang muốn mắng. Trịnh Đắc Xương sao có thể để cho gã mở miệng nói, trở tay tháo hàm của gã ra.

“Tiểu Ngũ! Ngươi thực sự đã nhìn thấy gã này à?” Trịnh Đắc Xương chỉ vào Lưu Nhị đang không ngừng giãy dụa, ra vẻ chính trực này nọ.

Tu La nhìn thấy có rất nhiều nam nhân dáng người cường tráng vây quanh đám đám đông, nàng lên tiếng ngay: “Ta đương nhiên biết hắn! Loại người như hắn, vừa nhìn thôi đã biết không phải quý công tử gì, quý công tử chân chính sao có thể như vậy chứ?”

Trịnh Đắc Xương đang định nói nhưng câu nói tiếp theo của Tu La khiến hắn sợ hãi.

“Vị công tử trẻ tuổi tặng ngươi con ngựa Yên Chi, ta thấy người đó mới giống quý công tử thực sự đấy.”

Ngựa Yên Chi là một giống ngựa quý hiếm và nổi tiếng trên thế gian, xuất xứ ở Tây Vực.

Người trong nước thích cưỡi ngựa bắn cung, tặng ngựa cho nhau làm quà là chuyện bình thường. Nhưng con ngựa quý giá như vậy là rất hiếm, hoàng cung đại nội chỉ có năm con.

Trịnh Đắc Xương là một nha dịch nho nhỏ, có tư cách gì được người khác tặng ngựa Yên Chi!

Lông mày của Thái tử Trọng Chiếu ngày càng nhíu chặt hơn.

Hắn vừa khéo biết được đêm hôm đó không chỉ chiếc gối ngọc bị mất, mà cả con ngựa Yên Chi do hoàng đế ban tặng cho Phạm thị cũng bị đánh cắp.

Nghe Tu La nhắc đến ngựa Yên Chi, Trịnh Đắc Xương sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Tu La có thể chỉ ra ngựa Yên Chi, chứng tỏ nàng ta biết rất nhiều chuyện. Nếu mình ở lại đây, e rằng lát nữa muốn đi cũng không đi được. Thừa dịp Tần Sơn chưa nhận ra, gã vội vàng về nhà thu dọn hành lý.

Trịnh Đắc Xương vừa nghĩ như thế bèn giả vờ nhận lỗi với Tần Sơn: “Tần đầu! Chuyện hôm nay là lỗi của ta! Lát nữa ta đến tửu lâu bày mấy bàn rượu, tạ lỗi với ngài và Tiểu Ngũ được không.”

“Như vậy đi, bây giờ ta đi tửu lâu đặt rượu! Ngài dẫn gã Lưu Nhị này về nha môn, báo cáo việc này với Triệu huyện úy.”

Gã nói xong không đợi Tần Sơn phản ứng lại, đã vội vàng đi ra khỏi đám đông.

Muốn chạy à? Nào có dễ dàng đến thế? Khóe miệng Tu La dần dần hiện ra ý cười.

Quả nhiên, có người đã chặn đường Trịnh Đắc Xương.

Thấy có người dám cản đường mình, Trịnh Đức Xương biến sắc: “Đồ khốn, ngươi không biết lão tử là ai à? Lão tử là trịnh Đắc Xương, Trịnh ban đầu khoái ban của huyện Trường An, hiện ta có công vụ khẩn cấp, còn không mau tránh ra cho lão tử?”

Người chặn đường Trịnh Đức Xương cười cười: “Người ta tìm chính là ngươi, nợ huynh đệ bọn ta mấy vạn tiền, cũng đến lúc phải trả rồi đúng không?”

Người đó nhấc chân lên đá mạnh vào giữa hai chân Trịnh Đắc Xương. Thừa dịp Trịnh Đắc Xương kêu thảm thiết, y vặn người Trịnh Đắc Xương trói lại.

Ngay sau đó, có người lấy ra một sợi dây thừng, trói chặt Trịnh Đắc Xương lại. Sau đó nhét miếng giẻ vào miệng của Trịnh Đắc Xương, ngăn tiếng kêu thảm thiết của gã.