Chương 45

Gã lập tức phất tay áo, xoay người bỏ đi.

Nhìn thấy Lý quản gia đi rồi, Cao Lý Chính lo lắng đến mức gọi to hai tiếng. Thấy Lý quản gia không quay đầu lại, Cao Lý Chính trách Tu La: “Cô không biết nói chuyện tử tế với Lý quản gia à? Hắn cũng không phải loại người không nói lý lẽ. Mấy năm nay, chuyện lớn nhỏ trong thôn đều tìm hắn...” Ông nói xong liền thở dài.

Tu La nói: “Nếu một người không nghĩ đến việc thay đổi, thì hắn sẽ nghèo suốt đời. Không chỉ mình chịu nghèo, con cháu cũng chịu nghèo theo. Chỉ khi hắn thay đổi suy nghĩ thì hắn mới có thể có cuộc sống tốt hơn.”

“Hầy...” Cao Lý Chính lại thở dài: “Cô có thể lại đây bao lâu? Chờ khi cô rời đi tằm giống chết thì chúng tôi biết tìm ai? Cô vì hoàn thành nhiệm vụ mà bất chấp cả tính mạng của thôn dân. Đến lúc đó nuôi tằm không sống được, chúng tôi phải làm sao đây, không phải chúng tôi không muốn làm giàu, mà là chúng tôi không có cách nào làm giàu!”

Ông ta lắc đầu: “Ta đi trước đây.”

Tu La sững sờ, nàng không ngờ Cao Lý Chính luôn ủng hộ nàng là là người phản đối nàng.

Nhưng càng như vậy, nàng càng muốn làm để cho những người này thấy.

Chu đại nương an ủi nàng: “Người khác không biết, tôi còn không biết ư? Giường sưởi xây xong là tôi nhìn ra được là chuyện tốt liền!” Chu đại nương hừ mũi: “Tôi thấy họ xem thường nữ nhân chúng ta thì có, cho rằng nữ nhân chúng ta không thể làm được gì.”

“Vậy chúng phải làm cho bọn họ xem!” Chu đại nương vung tay: “Tôi đi tìm những tỷ muội tốt, bảo các bà ấy đến xem giường sưởi nhà tôi!”

Chu đại nương nói xong liền vội vàng xoay người đi mời mấy vị tỷ muội kia.

Thấy Chu đại nương nhiệt tình như vậy, Tu La hít sâu một hơi. Vì những người tin tưởng nàng, nàng cũng phải làm thật tốt chuyện nuôi tằm.

Phải để những người tin tưởng nàng sống một cuộc sống tốt đẹp. Phải để cho những người xem thường nàng nhìn thấy, nàng là nữ thì thế nào? Vẫn có thể dẫn dắt thôn dân có cuộc sống tốt đẹp.

Những người được Chu đại nương mời tới xem xong giường sưởi đều có biểu tình khác nhau.

“Không phải chúng tôi không tin Ngũ gia, mà là...” Một vị đại nương lộ ra vẻ mặt khó xử.

Dẫu sao cũng là các bà lấy tiền trong nhà ném ra ngoài, hơn nữa không biết có phải nghe được tiếng gió gì không... dù họ tin Tu La thì cũng không thể nào tiêu xài hoang phí!

Tu La biết các bà ấy lo lắng điều gì, nên nàng nói ngay: “Xây giường sưởi cộng thêm mời thợ xây, tiền công và vật liệu chỉ hơn ba mươi đồng! Mua năm trăm cân than đá, số tiền chưa đến một trăm đồng.”