Chương 48

Cậu ta thở hổn hển, khen ngợi: “Ngũ gia so với một thợ săn quanh năm đi lại trong núi như tôi đúng là hơn hẳn.”

Tu La cười: “Huynh cũng không tồi!”

Thời đại của nàng đã không còn thấy một khu rừng nguyên sinh tươi tốt như thế này xung quanh thành phố. Ngắm nhìn những mảng xanh mướt mắt, ắng nghe tiếng chim hót líu lo trên cao, cảm thấy thân thể từ trong ra ngoài đều là thả lỏng.

Đáng tiếc là bị bóng dáng của những người trốn trong rừng phá hỏng hứng thú của nàng.

Tu La gõ vào bụi cây bên cạnh, bụi cây lay động mạnh một chút, có một tiếng kêu trầm thấp bị đè nén.

“Khu rừng này quá tươi tốt, nếu hai ba ngày không dọn dẹp, con đường chúng ta đi lúc nãy sẽ phủ đầy lá cây.” Chu Chính Nghĩa cầm dao rựa chém ngã bụi cây bên cạnh, dọn ra một con đường: “Không giấu gì Ngũ gia, thực ra tôi thường xuyên giao dịch với dã nhân trên núi. Nếu không chỉ dựa vào săn bắn thì một năm kiếm được mấy đồng tiền?”

Nghe cậu ta nói thế khiến Tu La thấy hứng thú: “Kể tôi nghe huynh và dã nhân giao dịch như thế nào vậy?”

Chu Chính Nghĩa ngượng ngùng cười: “Dã nhân bắt được con mồi sẽ giao cho tôi, tôi mang vào thành bán, sau đó mua giúp họ những nhu yếu phẩm cần dùng.”

Nói cách khác, Chu Chính Nghĩa đóng vai trò người đại diện? Đầu óc lanh lợi đấy.

Đúng lúc này Tu La cúi thấp toàn bộ cơ thể xuống, dư quang khóe mắt nhìn xung quanh. Nàng cảm giác mình đang bị theo dõi, cảm giác nguy hiểm tự nhiên xuất hiện, như gai nhọn ở sau lưng.

“Sao vậy?” Chu Chính Nghĩa đang đi phía trước không nhịn được quay đầu lại, nhìn thấy Tu La bỗng nhiên dừng lại.

Bỗng họ nghe thấy tiếng vυ"t nhẹ bay đến.

Khi nghe được âm thanh vang lên, toàn thân Tu La giống như một con báo lao sang một bên. Tay phải nắm lấy một nhánh cây vung mạnh, cả người mượn lực dùng sức nhảy về phía trước, sau đó chuyển đến phía sau một thân cây.

Ngay sau đó, Chu Chính Nghĩa nghe thấy một tiếng hét.

Tu La túm lấy cổ áo một người đàn ông, đi ra từ phía sau cái cây. Người đàn ông này ăn mặc rách rưới, dưới móng tay đầy bùn đất, khi bị Tu La bắt, gã luôn miệng chửi bới rất tục tĩu.

“Dám bắt ta, đại ca của bọn ta sẽ cho ngươi đẹp mặt, nếu ngươi thức thời thì mau thả ta ra!”

Tu La nghe được thì nổi giận! Rõ ràng là các ngươi dùng tên bắn ta, sao bây giờ lại biến thành ta là ác nhân thế?

Tu La giơ sống dao chém người này hôn mê, ném gã xuống đất.