Chương 1: Mở đầu

Đừng cho rằng bệnh nhân trẻ tuổi, chức năng cơ thể khỏe mạnh hơn người già thì chắc chắn sẽ không có biến chứng. Đây là quan niệm mà một người thường rất dễ mắc phải. Nếu đúng như vậy, sẽ không nói cho dù là bác sĩ hay y tá trên lâm sàng, thì đối với bệnh nhân sau khi phẫu thuật gãy xương là nguyên tắc để thực hiện các nhiệm vụ hướng dẫn khác nhau, sẽ không không quan tâm đến các nhóm tuổi khác nhau.

Không khí tại hiện trường rất sôi nổi, một nhóm hậu bối sinh viên y năng động nhiệt tình thảo luận, đưa y học đến gần sự thật sự, khiến cho tất cả mọi người dường như có thể nhìn thấy con đường sáng sủa của những con người y học trong tương lai. Nhậm Sùng Đạt cảm thấy máu trong người sôi trào cùng các sinh viên, đây có lẽ là kết quả có ý nghĩa nhất đối với anh khi trở lại làm giảng viên, điều đó khiến cho anh cảm động suýt rơi nước mắt. Khổ cực bao nhiêu năm cuối cùng cũng đã đơm hoa kết trái.

“Đợi sau khi chụp CT não rồi nói.” Tào Dũng nói, điều này xem như thừa nhận cuộc thảo luận vừa rồi của mọi người.

Người thở phào nhẹ nhõm khi nghe được câu nói này nhất có lẽ là bạn học Cảnh Vĩnh Triết, bởi vì điều đó có nghĩa là các bác sĩ lâm sàng đã loại bỏ trước khả năng khối u di căn của bệnh nhân.

“Yên tâm đi, Tiểu Cảnh.” Các bạn học xúm lại vây quanh, vỗ vai cho bạn học Cảnh thả lỏng, thậm chí còn lấy ví dụ về bạn học Tạ: “Cậu xem, Doanh Doanh chưa bao giờ căng thẳng, nước đến thì lấp đất binh đến thì chặn. Giáo sư nói tình hình rất nghiêm trọng, nhưng cậu ấy chưa bao giờ cảm thấy tình huống của bệnh nhân là hoàn toàn không thể chữa khỏi.”

Đây thực sự là đặc điểm của bạn học Tạ, vẫn luôn có thái độ lạc quan tin tưởng đối với việc điều trị của bệnh nhân. Chẳng trách các bệnh nhân đều thích bác sĩ Tạ như vậy.

“Ừ, ừ.” Cổ họng Cảnh Vĩnh Triết như bị nghẹn lại. Cậu ấy cần phải học tập bạn học Tạ, nói: “Ngày mai tôi trở lại Bắc Đô 3 thực tập.”

Bệnh của em trai cậu ấy không thể khỏi nhanh như thế, cậu ấy không thể trì hoãn việc học, đây cũng là vì tương lai của em trai cậu ấy.

“Lúc em trai cậu nhập viện ai sẽ ở cùng?” Một đám bạn học lo lắng thay cho cậu ấy.

“Hôm nay mẹ tôi đến bệnh viện.” Cảnh Vĩnh Triết nói.

Lần này đến chính là mẹ ruột của anh em bọn họ.

Cậu ấy đã nghĩ thông suốt rồi, chuyện ba và mẹ kế cậu ấy cần phải tự mình đối diện giống như các giáo sư đa xnois.

Mọi người lại đi đến phòng bệnh, nhìn thấy Thường Gia Vĩ đã xử lý xong, cuối cùng cũng không thể không tiêm một mũi giảm đau trước. Những người khác có thể nghe anh nói với bác sĩ Quách: “Nhanh chóng làm kiểm tra, không loại trừ nếu như cậu ấy lại đau dữ dội thì phải làm phẫu thuật gấp.”

“Vâng.” Bác sĩ Quách nghe chỉ thị sắp xếp đưa bệnh nhân đi làm các kiểm tra khác. Nếu như không vượt qua tất cả các loại kiểm tra, thì cho dù muốn làm phẫu thuật, bên phía bác sĩ gây mê cũng sẽ không đồng ý.

Đi đến cửa thì gặp Tào Dũng, Thường Gia Vĩ vội nói: “Sáng nay là tôi mời.”

“Tôi biết. Có cần tôi đưa tiền cho anh không?”

“Tào Dũng, anh đừng giỡn như vậy với tôi chứ.”

Những người xung quanh nếu như không biết đầu đuôi câu chuyện, 80% sẽ hiểu lầm hai người đàn ông này đang chửi nhau như người hành tinh, bởi vì những người bên cạnh hoàn toàn không biểu hai người này đang nói với nhau cái gì.

“Đợi sau khi có kết có chụp CT não tôi sẽ gọi anh đến.” Thường Gia Vĩ tức giận liếc nhìn anh: “Tôi không gọi anh, anh tích cực như vậy làm gì?”

“Tôi đến vì quan tâm cho đàn em của tôi.” Tào Dũng vẫn như mọi khi bình tĩnh trả lời.

Quan tâm và hỏi thăm người nhà bệnh nhân là một trong những nội dung của một bác sĩ giỏi.

Vấn đề một bác sĩ bình thường sẽ không có thời gian rảnh chạy đến đây an ủi bệnh nhân cùng với người nhà, trước khi kết quả chưa có mà thăm người nhà bệnh nhân cũng vô nghĩ. Không loại trừ Tào Dũng cố ý làm cho cô xem, thể hiện bản thân mình rất tốt bụng. Nghĩ đến điều này, Thường Gia Vĩ hậm hực trong lòng