Chương 13: Mối thù

Mộ Văn Tinh cũng ngăn cản Mộ Văn Nguyệt còn muốn tiếp tục mắng lại.

"Có một người phụ nữ tên là Trương Thụy Lan, không biết hai người nhớ không?" Mộ Văn Tinh lạnh lùng nhìn cha vợ và anh vợ.

Cả hai cau mày cùng một lúc, đây là ai? Là người gia tộc nào?

"Không có gì ngoài ý muốn." Mộ Văn Tinh khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc: "Giống như năm đó tổ tiên nhà họ Hoàng tùy ý ăn thịt người nhà họ Bạch và quên đi chuyện này, các người làm sao có thể nhớ rõ bởi vì các người căn bản không để vào mắt "Sinh mệnh cấp thấp". Thật không may, chúng tôi giống như nhà họ Bạch các người, không chỉ không quên, mà còn mãi mãi ghi lại những hận thù, chờ đợi để trả thù."

Chỉ là lời ác độc của anh ta vừa mới nói xong, lại tự giễu một tiếng, nghiến răng nghiến lợi: "Đáng ghét chính là, thời đại này không có "Bạch Hồ"."

Gia chủ nhà họ Bạch sửng sốt một chút, sau khi chồn yêu tổ tiên nhà họ Hoàng ăn thịt tổ tiên nhà họ Bạch, những người bình thường trong nhà lúc đó đều mang trong mình mối hận, nhưng không thể làm gì được, bởi vậy tổ tiên nhà bọn họ mới nghĩ cách tìm kiếm hồ yêu, rốt cuộc mới có thể báo thù.

Tuy nhiên, ngay cả khi gϊếŧ chồn yêu, gϊếŧ một vài người nhà họ Hoàng, mối hận thù của nhà họ Bạch vẫn không thể tiêu tan, bởi vì tổ tiên của họ đã mất cha mẹ và chị em, đau đớn đến chết không thể nào quên, không thể quên, thế nên mối thù đó để truyền lại cho thế hệ tiếp theo.

Hiện tại Mộ Văn Tinh gọi nhà họ Bạch là nhà họ Hoàng quá khứ, lại gọi bọn họ là nhà họ Bạch quá khứ, chẳng lẽ nói ...

"Trương Thụy Lan là ... mẹ của các người?"

"Đúng vậy."

Nhiều thế hệ như vậy, hai nhà họ Hoàng và Bạch đấu tranh không ngừng, âm mưu chống lại nhau. Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn, Trương Thụy Lan lúc ấy một mình nuôi con trai và con gái chính là tiểu quỷ vô tội.

Bà ấy đang yên lành đẩy xe đưa hai đứa con đi bán bữa sáng, hai đàn em của nhà họ Hoàng và Bạch đang đuổi theo nhau trên đường lớn, chiếc xe của nhà họ Bạch rẽ một cái, liền đâm văng người phụ nữ ra ngoài, tử vong tại chỗ.

Hai đứa trẻ tận mắt nhìn thấy, liền trở thành ác mộng cả đời của chúng.

Kết quả thủ phạm không phải chịu trách nhiệm gì, chỉ là bị đưa ra nước ngoài, Mộ Văn Tinh và Mộ Văn Nguyệt thì được đưa vào trại trẻ mồ côi, ngay cả tiền bồi thường cũng không có, thật giống như bọn họ là kiến cỏ, bị giẫm chết rồi thì thôi.

Bọn họ mưu đồ nhiều năm, không ngừng làm mâu thuẫn giữa hai nhà họ Hoàng và Bạch ngày càng trầm trọng, Mộ Văn Tinh thậm chí không tiếc đem đứa con ruột thịt làm ngòi nổ cuối cùng, chỉ vì để cho nhà họ Hoàng và Bạch đấu đá nhau, ngọc nát đá tan*, để báo thù rửa hận.

*Ngọc nát đá tan: một phép ẩn dụ cho việc muốn hủy diệt cái tốt và cái xấu cùng nhau.

Trong nguyên tác, kế hoạch của hai anh em nhà họ Mộ đã thành công, hai nhà Hoàng và Bạch lưỡng bại câu thương*, nhà họ Hoàng trở thành kẻ thua cuộc bị chia cắt, những người lai trong nhà họ Bạch chết sạch, gia nghiệp rơi vào tay Mộ Văn Tinh. Cuối cùng chỉ còn lại Bạch Tâm Nhiên và đứa bé mang trong mình dòng máu của nhà họ Bạch.

*Lưỡng bại câu thương: dùng để chỉ hai đối tượng có năng lực ngang nhau tranh đấu lẫn nhau, đều sẽ nhận lấy tổn thất, ai cũng không có được lợi ích gì.

Nhưng ngay sau khi sinh con gái, lại mất gia đình, đả kích quá lớn liền trở nên điên rồ. Mộ Văn Tinh chăm sóc cô ấy trong hai mươi năm, không tìm bất kỳ người phụ nữ nào nữa, được người trong giới kinh doanh khen ngợi si tình. Chỉ là con gái của bọn họ vẫn luôn bị anh ta giấu ở trong tầng hầm, được Mộ Văn Nguyệt chăm sóc, bởi vì anh ta không muốn nhìn thấy con bé, nhưng cũng không thể nhẫn tâm gϊếŧ chết con bé.

Từ nhà họ Hoàng rồi nhà họ Bạch rồi đến anh em Mộ Văn Tinh, đây đại khái chính là một bi kịch oan oan tương báo khi nào bao giờ mới dứt.

Lần này họ sẽ kết thúc như thế nào?